Chiếc ghế đá đặt sau một gốc cây ngô đồng lớn, tán cây che mất ánh sáng từ chiếc đèn đường, chỉ nhìn thấy được dáng ngừoi mơ hồ.
Nếu là một ai đó đêm khuya ngồi đó thì anh sẽ cố tránh mặt, không để người kia thấy được anh, tránh cho cả hai cùng bối rối.
Nhưng người con gái ngồi đó, dù ánh sáng có mờ thêm nữa anh cũng có thể nhận ra chỉ bằng một ánh mắt.
Hàn Lâm Viễn đứng im bất động đứng đó không biết bao lâu, ánh mắt vẫn luôn hương về phía người con gái. Chỉ thấy trong đêm tối, cô càng thêm nhỏ bé và cô đơn hơn.
Chu Tịnh Kỳ tối nay vừa nhận được điện thoại của ba mẹ dứoi quê, không nhịn được mà sau đó đã cãi nhau một trận.
Chu Tịnh Kỳ không hiểu được tại sao ba mẹ cô không yêu thương con cái giống như những gia đình khác.
Nhưng cũng không đúng, họ chỉ không yêu quý cô, còn đối với đứa con trai Chu Nhiên quá mức dung túng. Gia đình coi từ trước tới nay luôn trọng nam khinh nữ rõ rệt.
Ngồi bên hồ một lúc lâu, xả hết những buồn bực chất chứa trong lòng ra khỏi đôi mắt. Trời cũng đã quá khuya.
Chu Tinh Kỳ nhing qua màn hình điện thoại, đã qua mười hai giờ đêm. Cô phải về ký túc xá nghỉ ngơi, sáng mai còn phải làm việc. Điều quan trọng với cô bây giờ là phải chăm chỉ làm việc.
Vừa bước đi vài bước, khoé mắt Chu Tịnh Kỳ thấy một bóng dáng cao lớn đứng gần đó.
Chu Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-2/3038406/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.