Ngồi trên xe của Hàn Lâm Vũ, Chu Tịnh Kỳ vẫn còn nghi hoặc, ngừoi như anh hẳn là bạn bè sẽ có rất nhiều, chẳng lẽ không có một ai sẽ tổ chức sinh nhật cho anh.
''Em muốn ăn gì''
Nghe ra tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, không hề buồn vì không ai tổ chức sinh nhâtn cho.
''Xin lỗi, không biết hôm nay sinh nhật anh, em không chuẩn bị quà gì.''
Thực chất trong lòng Chu Tịnh Kỳ nghĩ rằng hai ngừoi họ cũng chẳng thân thiết tới mức sẽ tặng quà sinh nhật cho nhau.
''Em đồng ý cùng ăn cơm sinh nhật với tôi là đủ rồi. Em muốn ăn gì.''
''Nay là sinh nhật anh, để anh chọn đi.''
''Em có thích ăn lẩu không?''
''Có thích ạ''
''Vậy ăn lẩu đi.''
''Gần đại học A có một quán lẩu rất ngon, em và bạn cùng phòng đã từng ăn qua''
Quan trọng là gần quán lẩu đó có một cửa hàng bánh ngọt, Chu Tịnh Kỳ tính sẽ mua tặng anh một chiếc bánh kem nhỏ, hiện tại với kinh tế của cô cũng chỉ có thể tặng anh như vậy thôi.
Hàn Lâm Viễn tìm chỗ đỗ xe rồi hai ngừoi đi bộ về quán lẩu
''Anh vào trước chọn món đi, em sẽ quay lại ngay.''
Nói xong liền chạy đi mất. Hàn Lâm Viễn cong môi vui vẻ, anh đã phát hiện ra tiệm bánh ngọt từ trước, cũng đã đoán ra mục đích cô chọn quán ăn này.
Hàn Lâm Viễn chọn một chiếc bàn đôi nằm trong khu vực riêng, ba hướng có bình phong ngăn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-2/3038335/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.