Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy sớm. Mẹ Hàn đã cho người chuẩn bị một bàn thức ăn sáng.
Dù đang mở cờ trong bụng nhưng mẹ Hàn không biểu hiện ra bên ngoài, gọi hai người tới ăn sáng.
Ba Hàn hiểu vợ mình đang nghĩ gì, ông chỉ lắc đầu cười cưng chiều.
Chu Tịnh Kỳ vẫn còn đang ngại ngùng, nhưng mẹ Hàn không cử sử bất thường nên cô cũng giả vờ bình tĩnh, từ tốn dùng bữa.
Đồ mua hôm qua, mẹ Hàn đã cho ngừoi chất hết lên con Rolls Royce của Hàn Lâm Viễn. Hai người ăn sáng xong thì chuẩn bị về lại bệnh viện.
Mẹ Hàn kéo tay Chu Tịnh Kỳ lưu luyến:'' Lần sau bác sẽ ở nhà nhiều hơn, hai chúng ta lại cùng nhau dạo phố, uống trà. Lần sau con đổi cách xưng hô, gọi bác là mẹ được không?''
Chu Tịnh Kỳ ngại ngùng không biết trả lời sao, Hàn Lâm Viễn đòi lại tay của Chu Tịnh Kỳ từ mẹ Hàn:
''Mẹ à, con sẽ cố gắng. Bọn con phải về bệnh viện bây giờ đây.''
Hàn Lâm Viễn nghĩ, anh sẽ cố gắng để Chu Tịnh Kỳ sớm đổi cách xưng hô.
Rồi trong ánh mắt lưu luyến của ba mẹ Hàn, hai ngừoi lên xe rời đi.
Trên xe Hàn Lâm Viễn cầm lấy tay Chu Tịnh Kỳ:"Em có vui không"
Chu Tịnh Kỳ gật đầu lia lịa:"Vui lắm ạ. Nếu ba mẹ nào cũng giống như ba mẹ anh, sẽ không còn đứa trẻ bất hạnh nào nữa.''
''Vậy lần sau gặp lại, em thoả mãn nguyện vọng của mẹ. Đừng gọi hai bác nữa, gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-2/3038271/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.