Tháng tám năm nay thời tiết không quá khắc nghiệt, trời mát mẻ dịu nhẹ như đang cố vuốt ve lấy lòng ngừoi.
Hàn Lâm Viên và Tô Tịnh Kỳ trở về thành phố B, sau bao ngày cũng đã có thể về thăm Lục Trầm.
Bé Giai Kỳ được ba ẵm trên tay, tay còn lại dắt theo vợ Tô Tịnh Kỳ tiến tới trước bia mộ Lục Trầm.
Tô Tịnh Kỳ để số vàng mã mình đã chuẩn bị xuống, bày phía trước bia mộ
''Một năm trôi qua nhanh quá, năm nay đã là năm thứ sáu rồi, cậu ở bên đó có thấy cô đơn không. Hôm nay tớ mang Giai Kỳ tới gặp mặt cậu, nếu cậu còn sống, tớ thật sự muốn cậu sẽ làm ba nuôi của con bé.'' Tô Tịnh Kỳ nhìn lên bé Giai Kỳ
''Nào, tới đây, mẹ giới thiệu con với ba nuôi nhé. Nếu không có ba nuôi con, mẹ sẽ không kiên cường được để tới gặp ba con đâu.''
Hàn Lâm Viễn cũng ngồi xuống:''Tôi phải cám ơn cậu rất nhiều, không có cậu tôi sẽ không thể gặp được cô ấy.''
Hàn Lâm Viễn nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Tịnh Kỳ:'' Ngày đó, trong bệnh viện B, ngày nào em cũng khóc ở cuối hành lang anh đều chứng kiến hết tất cả. Có lẽ đã bắt đầu để ý em từ ngày ý. Vậy nên khi gặp lại em ở cửa hàng tiện lợi, ngày ấy anh tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.''
Tô Tịnh Kỳ kinh ngạc, cứ vậy mắt đối mắt với Hàn Lâm Viễn:"Thật may em vẫn luôn có anh.''
Hàn Lâm Viễn cười cưng chiều, cô gái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-2/3038229/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.