🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mười phút còn lại chậm chạp trôi qua trong bầu không khí thật kỳ lạ. Đương nhiên Phong Đại hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn trả nợ của Mộc Lâm, đang còn suy nghĩ xem có nên đòi luôn món nợ “lau người” hay không thì điện thoại của Mộc Lâm reo vang. Cô gái nhỏ mừng như chết đuối vớ được cọc, đẩy mạnh Phong Đại ra rồi nhận máy:



- Alo, mẹ ạ?



- …



- Dạ, con về đến cổng tiểu khu rồi, sẽ vào nhà ngay.



- …



- Dạ, con biết rồi.



Người nào đó vừa bị hất văng ra xa, lúc này cũng đứng lại ngay ngắn, biết không còn thời gian nữa, nên chủ động lên tiếng:



- Em vào nhà đi, đừng để ba mẹ lo lắng.



Mộc Lâm vừa tắt điện thoại, nghe vậy cũng gật đầu:



- Vậy anh về nhé, tạm biệt.



Nói xong, lập tức quay người đi, nhưng mà… đi không được. Vướng rồi, Mộc Lâm nhìn xuống bàn tay mình đang bị tay Phong Đại bắt lấy, rồi nhìn anh khó hiểu. Không đợi hỏi, anh đã lên tiếng:



- Lần sau em đừng làm thế nữa.



Phong Đại cúi xuống, vô thức xoa nhẹ bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình:



- Tôi đã nói, tay của em… không phải để làm những việc như vậy.



Bây giờ Mộc Lâm mới hiểu thái độ kỳ lạ của Phong Đại, cười xòa:



- Không sao mà, chuyện nhỏ thôi.



Nhưng có vẻ như cô đã không hiểu hết ý của anh, bởi vì anh nhíu mày một cái nhưng vẫn không ngẩng lên, nói:



- Nếu ba mẹ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864978/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.