Tình cảm của con người đôi khi rất khó nắm bắt. Nhiều lúc nghĩ rằng dường như ai đó đã thuộc về mình, nhưng thực tế lại chứng minh là không phải. Nếu thực sự là tình yêu thì không đáng sợ, chỉ sợ đó không phải tình yêu, mà là ảo tưởng.
………………….
Một tuần trôi qua với những ngỡ ngàng và xa lạ, Phong Đại và Mộc Lâm đều tự thích nghi với môi trường mới, cũng đủ bận rộn để không nghĩ quá nhiều về nhau. Mỗi ngày nếu không gặp thì sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại. Theo như Nguyên Khôi nhận xét, thì người mới luôn là như vậy, bồn chồn và lo lắng. Còn những người cũ như anh ta, chỉ có một cảm giác là đã quen rồi, không có gì phải vội.
Đến ngày nhập học chính thức, buổi sáng Phong Đại dậy sớm, đến đợi trước nhà Mộc Lâm. Từ chỗ anh qua bên này cách hai con đường, không quá xa nhưng cảm giác đi bộ cũng rất thích. Đợi được một lát thì có người mở cửa, là Uy Vân đi trước và Mộc Lâm phía sau. Uy Vân nhìn thấy Phong Đại, khuôn mặt tươi tắn nhoẻn miệng cười.
- Chào buổi sáng. Hôm nay hai người chính thức nhập học nhỉ. Chúc mọi chuyện tốt lành nhé.
- Cảm ơn.
Phong Đại lịch sự đáp lời, ánh mắt hoàn toàn đặt ở phía sau Uy Vân. Hôm nay Mộc Lâm mặc một bộ váy màu trắng ngang gối, tóc buộc đuôi ngựa, mang giày thể thao, đeo balo. Hoàn toàn là một cô nữ sinh thanh thuần mà ai cũng muốn ngắm nhìn.
- Chúng ta đi thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864975/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.