Chương 22: Nhung Lê có tật ở chân
Đỗ Quyền phun nước bọt, ánh mắt khiêu khích rõ rệt, cười hợm hĩnh, "Mày là con của kẻ giết người, mẹ nó, còn tao là cha của kẻ giết người đây!"
Hai tên đàn em cười hô hố.
Vẻ mặt Nhung Lê chẳng chút gợn sóng, thong thả xắn tay áo lên, đi xuống cầu thang, lúc ngang qua tủ kính còn cầm theo chiếc ghế.
Đỗ Quyền thôi cười ngông cuồng, "Mày định làm gì?"
Làm gì à?
Nhung Lê xách ghế đi đến vài bước, đập thật mạnh vào lưng Đỗ Quyền.
"Ầm" một tiếng, chân ghế gãy lìa, Đỗ Quyền gục xuống.
Anh chẳng buồn nhướng mắt, vứt ghế đi, lại đạp vài cái vào kẻ nằm gục trên đất, thản nhiên hỏi: "Bọn mày chịu đi chưa?"
Vẻ hung tợn này khiến cả đám khiếp vía. Nhung Lê đúng là sư tử, mà còn là loài sư tử hoang dã.
Đỗ Quyền cảm giác lục phủ ngũ tạng mình đều dời đổi, nửa người tê cứng, không đứng dậy nổi, ho sù sụ đến mức mắt nổ đom đóm: "Đỡ, đỡ tao dậy!"
Hai tên đàn em hắn sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, chạy nhanh đến đỡ người.
Đỗ Quyền được dìu hai bên, cú đánh khi nãy quá độc, sắc mặt hắn tái xanh, tròng mắt trợn trừng, hằn học đe dọa: "Mày chờ đó cho tao!"
Nhung Lê bình thản "ừ" một tiếng, còn gật đầu, "Muốn tính sổ thì đến cửa hàng Mỹ Phúc Giai ở đối diện tìm tao."
Đỗ Quyền nghiến răng chỉ thốt được câu "Chờ đó!" rồi thất tha thất thểu bỏ đi.
Từ Đàn Hề vẫn còn đừng ngây ra như phỗng, ngờ nghệch nhìn Nhung Lê.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.