Chương 11: Thân phận Nhung Lê, ông mai Trình Cập
Thứ Ba, trời vẫn sầm sì, gió thổi mưa phùn thành hơi nước, che mờ cửa kính, làm nhòe bóng dáng.
Nhung Lê lại đang đập hộp trang phục trong game với khí thế không lấy được đồ ngon sẽ không bỏ qua.
Trình Cập không biết kiếm đâu ra nguyên liệu, đang nhàn nhã vấn thuốc lá: "Cuối tuần trông tiệm vài ngày giúp tôi."
Nhung Lê không buồn ngẩng đầu, dứt khoát từ chối: "Không rảnh."
Trình Cập vừa se sợi thuốc vừa liếc nhìn anh, "Bớt chơi game đi, coi chừng đột quỵ bây giờ." Anh ta không hề nể nang chế giễu: "Cái thằng gà mờ chỉ lấy được huy chương đồng như cậu, ngày ngày vào game cho người ta hành hạ có gì vui?"
Nhung Lê ném bật lửa sang.
Trình Cập chụp gọn lấy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt như dao, gằn giọng: "Tôi là huy chương bạc."
Trình Cập cười đùa, "Vậy hả? Tiến bộ quá nhỉ."
Nếu ánh mắt có thể giết người, Nhung Lê đã băm Trình Cập thành hàng nghìn mảnh, không, là nghiền xương thành tro luôn mới đúng.
Trình Cập tiếp tục vấn thuốc, cho sợi thuốc lá lên giấy, vuốt phẳng bằng hai ngón tay: "Tôi có nhiệm vụ, phải quay về một chuyến."
"Trông tiệm cũng được thôi." Nhung Lê cất di động, ra giá: "Một ngày mười nghìn tệ, thanh toán theo ngày."
Trình Cập nhồi bông vải vào đầu thuốc bên kia: "Tiệm xăm nghèo nàn của tôi một năm còn chưa kiếm được mười nghìn. Nhung Lê, cậu không làm tình báo, chuyển sang làm bảo kê hả?"
Nhung Lê làm tình báo, còn Trình Cập là nhận tiền làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938117/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.