Bảy giờ tối, nhà nhà đều sáng đèn, người về trễ vội vã rảo bước, gió thu thoang thoảng hương hoa, vầng trăng khuyết treo cao trên trời, khói bếp lan tỏa khắp nhân gian.
"Em về rồi."
Két!
Nhung Quan Quan đẩy cửa đi vào.
Nhung Lê đang chọn nhân vật trong game, không buồn ngẩng đầu: "Đóng cửa lại."
"À."
Nhung Quan Quan dốc hết sức đóng cổng sân lại, lon ton chạy vào gian nhà chính, vui mừng kể: "Anh, chị Từ cho em bánh hạnh nhân này."
Nhung Lê nhướng mắt lên.
Nhung Quan Quan ôm hộp bánh còn to hơn cả mình: "Anh, anh ăn không?"
"Không ăn."
Nhung Quan Quan cho rằng anh mình chắc chắn chưa ăn món này bao giờ, nên không biết nó ngon cỡ nào. Cậu mở chiếc hộp, lấy ra một miếng bánh, mở giấy gói, đưa tận miệng anh trai mình: "Em đút cho anh này."
Nhung Lê dùng thái độ yên lặng để bày tỏ sự không thích của mình, tuy nhiên anh chỉ yên lặng được năm giây rồi chuyển sang trưng vẻ mặt vô cảm để thể hiện mình chỉ miễn cưỡng hé miệng.
Dù vậy, cuối cùng anh vẫn hé miệng ăn miếng bánh kia.
Nhung Quan Quan nghiêng đầu, hào hứng hỏi: "Ngon không?"
Nhung Lê xỉa một ngón tay vào trán cậu nhóc đẩy ra, "Thường thôi."
Nhung Quan Quan ôm chiếc hộp ngồi một bên, nhét phần bánh còn lại vào miệng nói ú ớ: "Em phải ăn nhiều mới được."
Nhung Lê liếc mắt nhìn hộp bánh hạnh nhân, "Đưa tiền thuốc cho người ta chưa?"
"Đưa rồi ạ."
Nhung Quan Quan kéo túi quần ra, mấy tờ tiền rơi xuống đất. Cậu đặt hộp bánh lên bàn, ngồi xổm xuống vừa nhặt tiền vừa kể: "Chị Từ bảo không cần nhiều vậy đâu."
Nhung Lê lại liếc nhìn hộp bánh hạnh nhân lần nữa.
Nhung Quan Quan ngẩng đầu lên, cầm xấp tiền nhăn nhúm đưa lại cho anh mình: "Phần này trả lại cho anh."
Từ Đàn Hề chỉ lấy một tờ tiền, và vỏ bao thuốc lá kia.
Nhung Lê rủ mắt, tiếp tục chọn nhân vật, "Bỏ vào tủ đi."
"À." Nhung Quan Quan đi cất tiền, lại lót tót chạy đến, kéo một chiếc ghế nhỏ, ôm hộp bánh hạnh nhân ngồi cạnh anh trai, hỏi han: "Anh, anh chơi game thắng không?"
"Thắng."
Người nào đó không bao giờ thích cười khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Việc này phải kể lại từ ván game trước, tuy Nhung Lê được hạng nhất, nhưng anh chả giết được tên nào, cả ván đều chạy núp và bắn lén, hơn nữa đồng đội còn cứu anh ba lần, một mình đồng đội anh cân hết tám người, đúng là dân "pro" thứ thiệt.
Nhung Quan Quan vẻ mặt sùng bái, "Anh cừ quá!"
Ván này Nhung Lê không buồn chọn nhân vật, cho máy chọn ngẫu nhiên. Nhân vật của anh nhảy dù xuống cảng G, còn chưa kịp đáp xuống đất, bên dưới đã ném đến một quả lựu đạn, giết chết tươi.
Nhung Lê tức tối đá bàn.
***
Cửa hàng của Từ Đàn Hề còn chưa trang trí xong, mỗi ngày cô đều ngồi trong sân, mở rộng cổng nhìn Nhung Lê đi ngang qua nhà mình.
Đôi khi cô cũng vô tình gặp được anh ở tiệm thức ăn nhanh, ở góc đường, hoặc ở nơi nào đó. Ngẫu nhiên cô cũng đến cửa hàng anh mua vài món lặt vặt, thỉnh thoảng thấy mấy thím trong thôn tụ tập ngồi tán gẫu về anh, cô bèn đứng một bên lắng nghe.
Tám giờ sáng anh sẽ đến quán Nhung Ký mua bánh bao và điểm tâm, sau khi đưa Nhung Quan Quan đi nhà trẻ thì về nhà ngủ bù, đến tận mười giờ mới ra cửa hàng.
Anh còn chưa thạo việc tìm hàng chuyển phát nhanh, mỗi khi tìm đều lâu lắc, đa số đều do Vương Tiểu Đan đảm trách, anh chỉ việc phơi nắng và chơi game.
Nhung Lê rất thích chơi game, luôn khư khư điện thoại di động trên tay, thậm chí có một chiếc điện thoại chuyên dụng để chơi game. Anh vô cùng ít nói, có khi cả buổi cũng không nói lấy một câu.
Buổi trưa anh sẽ mua đồ ăn về nhà ăn cùng với Nhung Quan Quan, sau hai giờ chiều lại ra cửa hàng, đến sáu giờ tối lại mua thức ăn mang về ăn với em trai mình.
Vào những ngày cuối tuần, anh sẽ thức dậy muộn hơn, gửi Nhung Quan Quan bên nhà bà Thu Hoa, buổi trưa không về, buổi tối về sớm.
Anh thích nhất món cơm sốt thịt, thường xuyên gọi món đó.
Bên người luôn có chiếc đèn pin, dường như đã được cải tiến, ánh sáng chiếu ra cực chói.
Mấy con chó từ đầu thôn đến cuối thôn đều sợ anh, anh vừa xuất hiện chúng lập tức cúp đuôi nín sủa.
Xung quanh có rất nhiều cô gái thích anh, nên các bà mai thường kéo đến nhà, song mỗi lần đều bị anh chặn ngay ngoài cổng không cho vào.
Anh không thích cười, cực kỳ không thích cười.
Anh gần như nghiện thuốc, chỉ hút một nhãn hiệu thuốc nước ngoài duy nhất.
Anh thích ăn đồ ngọt, bà Thu Hoa gói đủ loại bánh nếp, mời hàng xóm láng giềng ăn, mình anh ăn hết ba cái, một cái nhân đậu đỏ, một cái nhân đường phèn và một cái nhân táo.
Gần đây, Từ Đàn Hề mua rất nhiều thứ trên mạng, nhưng cô chờ mãi vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của Nhung Lê nữa.
Hôm đó, cô đến cửa hàng thật sớm, vào giờ này Nhung Lê không có ở cửa hàng, cô thong thả mua vài thứ, lúc tính tiền mới vờ vu vơ hỏi: "Tuần này tôi có hàng gửi đến, nhưng không nhận được điện thoại của bên cậu."
Vương Tiểu Đan có ấn tượng tốt với cô, ôn hòa giải thích: "Bình thường bên tôi đều gửi tin nhắn, không có gọi điện thoại, chỉ có ai lâu lắm không đến nhận hàng mới gọi thôi."
Từ Đàn Hề trước kia hiếm khi mua hàng trên mạng nhoẻn cười, "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cô rối rắm hồi lâu vẫn quyết định bạo gan một lần, sau khi nhận được tin nhắn mời đến nhận hàng, cô phớt lờ không đi lấy.
Sáng ngày thứ năm, Nhung Lê gọi điện đến: "Cô Diểu Diểu phải không?"
Từ Đàn Hề ngồi trên giường trúc trong sân, chân đong đưa, mắt đong đầy niềm vui: "Phải."
"Mời cô đến cửa hàng Mỹ Phúc Giai nhận hàng."
Buổi chiều ngày thứ bảy, Từ Đàn Hề vẫn không đến lấy hàng.
"Từ Diểu Diểu?"
Cô mím môi cười bên này: "Là tôi."
Anh biết rõ cô là Từ Đàn Hề, cũng là Từ Diểu Diểu.
Chiều ngày thứ mười, Nhung Lê lại gọi điện đến: "Cửa hàng Mỹ Phúc Giai cuối phố có hàng của cô."
Anh không gọi cô là Diểu Diểu nữa.
Đến buổi trưa ngày thứ mười hai, Nhung Lê lại gọi điện: "Từ Đàn Hề, cô có hàng."
Từ Đàn Hề, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.
Chiều ngày thứ mười lăm, Nhung Lê gọi điện: "Có hàng của cô."
Sáng ngày thứ mười tám, Nhung Lê gọi điện: "Có hàng."
Người khách lì lợm Từ Đàn Hề đã thành công gây sự chú ý cho Nhung Lê, nội dung điện thoại của anh càng ngày càng ngắn gọn.
Đến sập tối ngày thứ mười tám, Nhung Lê đóng cửa đi về, lúc đi ngang qua nhà Từ Đàn Hề, bèn gõ cửa.
Cô đi ra mở, thấy anh lại thoáng sững sờ.
Nhung Lê vừa cắt tóc, để lộ vầng trán thông minh, hôm nay anh còn đeo một chiếc khuyên tai cùng màu với dây áo hoodie màu xanh dương của anh, ngón tay đang kẹp nửa điếu thuốc, cất giọng hờ hững: "Từ Đàn Hề."
Anh gọi cả tên lẫn họ cô, giọng điệu thờ ơ nhưng lại khiến người ta hồi hộp.
Anh đứng bên ngoài, chiều cao xấp xỉ với cô đang đứng trong thềm nhà, "Cô tưởng chúng tôi gửi tin nhắn cho cô là đùa à? Nhất định bắt tôi gọi điện đến giục đi lấy hàng đúng không?"
Từ Đàn Hề vành tai ửng đỏ: "Xin, xin lỗi."
Không phải cô muốn gây phiền phức cho anh, chẳng qua cô bị tình cảm che mờ lý trí, ngốc nghếch, vụng về muốn tiếp cận anh.
Nhung Lê quay đầu bỏ đi.
Sau ngày đó, Từ Đàn Hề không kéo dài thời gian nữa, vừa có tin nhắn gửi đến cô sẽ lập tức đi lấy hàng ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]