Vu Minh Đức nghĩ Dạ Khả Vân tới để tìm Dương Mộc lên anh tốt bụng tiến tới. 
"Cậu tìm Dương Mộc à, cậu ấy không có ở đây đâu." 
Dạ Khả Vân nghe tiếng thì quay đầu lại, Vu Minh Đức vẫn để trần nửa thân trên, cô thất thần một chút rồi ngại ngùng nhìn qua hướng khác. 
"Mình không tìm cậu ấy, mình tìm cậu." 
Vu Minh Đức nhướn mày. Hình như rất lâu rồi cả hai chưa từng gặp riêng nhau như thế này. Có lẽ do một trong hai đã có người yêu lên cả hai cũng hạn chế tiếp xúc hơn. Cứ như thế, cả hai trong vô thức cũng dần xa cách hơn. 
"Tìm mình có việc gì à?" - Anh hỏi. 
"Ừm, bôi thuốc cho cậu." - Dạ Khả Vân chỉ chỉ vào vết bầm lớn trước ngực. 
Lúc này Vu Minh Đức mới nhớ ra là mình còn từng bị thương, nếu không phải Dạ Khả Vân nhắc đến thì anh cũng đã quên béng mất. Nó cũng không đau lắm, chỉ là còn hơi tức ngực một chút. Thật ra đám con trai bọn anh chẳng mấy khi chú trọng đến vài vết bầm thế này. Chơi thể thao việc bị thương là không thể tránh khỏi, ngoại trừ những vết thương nghiêm trọng ra thì đa phần bọn họ đều để nó tự lành. 
"Không cần đâu, nó tự lành được mà." 
Dạ Khả Vân chống nạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. 
"Đợi nó tự lành thì có mà đau chết à! Một lát nữa về cậu cũng lên đi chụp chiếu đi. Mình thấy lực tay người đó không nhẹ đâu." 
Vu Minh Đức gãi chóp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3646770/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.