Buổi tối, hai người cùng nhau bắt xe trở về Lộ An Xuyên. Lục Duy Tùng tiễn Hạ Ngọc đến cổng rồi mới ra về, trước khi đi còn không quên hôn một cái, à hôn nhiều cái tạm biệt. Anh hôn trán, hôn mũi, hôn mắt, hôn má, hôn môi rất lâu rồi mới lưu luyến rời ra.
(2º
"Cậu không thấy đau lưng à?" - Hạ Ngọc bất chợt hỏi một câu khiến Lục Duy Tùng không kịp đỡ.
Anh phải trả lời thế nào giờ nhỉ. Nếu trả lời là có thì chẳng khác nào gián tiếp nói người yêu mình lùn. Còn nếu bảo không thì nghe hơi cưỡng cầu, chắc chắn Hạ Ngọc cũng chẳng tin đâu.
Lục Duy Tùng ậm ừ, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"Đau thì không đau nhưng mà cũng có chút mỏi..."
Không đợi Hạ Ngọc phản ứng Lục Duy Tùng đã nói tiếp.
"Nhưng mà là cậu lên mình chấp nhận. Mình chấp nhận cúi đầu trước cậu, chỉ một mình cậu thôi." - Giọng nói và ánh mắt của Lục Duy Tùng cực kỳ nghiêm túc.
Hạ Ngọc nhướn mày, híp mắt, đi vòng quanh Lục Duy Tùng, khoanh tay suýt xoa.
"Chà, dẻo miệng quá nhỉ? Cậu có phải Lục Duy Tùng thật không vậy? Chẳng phải Lục Duy Tùng lúc nào cũng phải lạnh lùng, nghiêm mặt, đôi mắt phải quét quanh thế này này."
Vừa nói, Hạ Ngọc vừa bắt chước diễn lại dáng vẻ của Lục Duy Tùng lúc mới quen.
Lục Duy Tùng nhìn bộ dáng của mình được miêu tả thông qua Hạ Ngọc thì phụt cười. Anh cười lớn, vừa cười vừa nói.
"Mặt mình nó thế sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3646765/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.