Hạ Ngọc chào hỏi bố mẹ xong thì chạy tọt lên tầng, lúc này Hạ Lâm cũng mới cầm theo balo của Hạ Ngọc từ ngoài đi vào. Anh không thấy Hạ Ngọc đâu liền chẳng ngại làm bóng đèn mà đi thẳng tới ghế sofa mà ngồi.
Đã vậy anh còn không sợ chết mà ngồi chen vào chính giữa hai người. Anh bắt chéo chân, thuận tay lấy miếng bưởi hồng hình trái tim trong đĩa hoa quả mà Hạ Thất Vũ đang cầm bỏ vào miệng.
"Phim này hay thật đấy." - Hạ Lâm chỉ ti vi, vờ như không nhìn thấy ánh mắt ai oán của bố mình mà nói.
Thấy anh không có ý định rời đi, Bạch Băng chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục ngồi xem phim. Còn về Hạ Thất Vũ thì ông nhảy dựng lên, đặt mạnh đĩa hoa quả lên bàn rồi đánh vào đầu Hạ Lâm một cái.
"Cái thằng này, vừa về đã chán sống rồi phải không! Oắt con, đứng dậy rồi biến qua bên kia ngồi mau lên!"
Hạ Lâm không hổ là siêu sao quốc tế nói khóc là khóc. Đôi mắt anh dưng dưng, sà vào lòng mẹ mà ăn vạ, đúng chuẩn mama boy.
"Mẹ ơi, bố đánh Lâm kìa!"
Bạch Băng liếc Hạ Lâm rồi lại nhìn sang khuôn mặt nhăn nhó, có khó mà không nói được của Hạ Thất Vũ thì phì cười. Bà hắng giọng một tiếng rồi nói.
"Con mà không đi ra là mẹ đánh cả con đấy."
Đúng là đồng vợ đồng chồng.
Hạ Lâm nói nín là nín, đưa tay quyệt đi giọt nước mắt nơi khoé mắt, nói trở mặt là trở mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3629805/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.