Lục Duy Tùng ngước đầu nhìn Hạ Ngọc, vô thức nuốt nước bọt cái "ực" một tiếng. Cô bé này mặc dù nhìn bình thường ngốc ngốc đáng yêu vậy thôi, lúc nào mà cô nghiêm túc thì khí thế so với anh cũng không nhỏ hơn là mấy đâu.
Dù rất sợ Hạ Ngọc nhưng Lục Duy Tùng vẫn nhất quyết cứng đầu không chịu đưa tay cho cô xem. Trong đầu Lục Duy Tùng lúc này không biết đang tự mắng mình bao nhiêu lần nữa. Bình thường anh nói dối mặt không đổi sắc, thế nhưng mọi thứ đều vô tác dụng khi người đứng trước mặt anh là Hạ Ngọc. Đơn cử như vừa rồi anh chột dạ lén lút giấu tay đi đã chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi rồi.
Ánh mắt Hạ Ngọc thâm trầm, lặng im bất động như một pho tượng. Trong mắt Lục Duy Tùng thì cô gái này chính là đang lạnh mặt vì anh đang tạo phản. Thế nhưng trên thực tế là Hạ Ngọc chỉ là đang nghĩ lại xem vừa rồi mình có làm gì khiến anh bị thương không. Tất cả những hành động vừa rồi chỉ là cô vô thức quen với lúc anh không bị bệnh... A! Vết truyền dịch.
"Đưa tay mình xem nào." - Hạ Ngọc mất kiên nhẫn nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng. Cô quả quyết đưa tay kéo lấy tay anh. Khoảnh khắc cô nhìn vào mu bàn tay của anh, nhất thời tim cô nhói lên một cái, cảm giác đau sót và áy náy bất chợt dâng lên trong lòng cô.
Lục Duy Tùng nhìn khoé mắt ửng đỏ của Hạ Ngọc không khỏi có chút bất đắc dĩ. Anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-cua-thanh-xuan/3629800/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.