Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Bỗng chốc, cả cửa hàng lặng ngắt như tờ. Trịnh Kỳ và Tào Lâm không dám thở mạnh, hai người đứng ở bên cạnh quay sang nhìn nhau, không ai hé nửa lời.
Bạch Trác mím chặt môi, nhìn Hứa Yếm không chớp mắt.
Song mắt Hứa Yếm chỉ thoáng lóe lên, nhanh đến mức Bạch Trác vẫn luôn nhìn anh chăm chú cũng không phát hiện ra.
Anh cụp mắt, tầm nhìn chuyển sang tay cô, chính xác hơn là vết sẹo trên xương cổ tay cô.
Vì đã qua lâu rồi nên vết sẹo trên cổ tay cô đã mờ đi khá nhiều, cũng do cô trắng bóc nên vùng da trên và xung quanh vết sẹo sậm màu hơn da chỗ khác không ít.
Vết sẹo đó giống như một vết chàm khắc sâu vào da thịt Bạch Trác, mãi mãi không thể xóa nhòa.
Ánh mắt Hứa Yếm tối sầm lại, anh quay đi, giơ tay nhận lấy sữa chua: “Cảm ơn.”
Tuy nhiên anh không đáp lại tiếng gọi “anh ơi” kia của cô.
Nghe anh cất lời, cô bỗng thấy nhẹ lòng. Không biết đây đã là lần thứ mấy trong ngày, hai mắt cô xè khi trông Hứa Yếm.
Hứa Yếm không hề phủ nhận.
Không phủ nhận có nghĩa là Hứa Yếm đã nhận ra. Bạch Trác không biết anh đã nhận ra cô từ lúc nào: Vừa mới đây ư? Hay là trên đường đến quán đồ chiên rán? Hay là lần đầu tiên gặp gỡ ở cửa hàng của Trịnh Kỳ…
Kể từ lần đầu tiên gặp anh, Bạch Trác không ngừng cảm thán Hứa Yếm bây giờ dễ tiếp cận hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-sang-long-toi/2445883/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.