Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Gần rạng sáng 5 giờ, Vương Nhã Vân mới về nhà, vừa đẩy cửa bước vào thì bất thình lình bắt gặp bóng người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bà ta giật mình lùi lại, thở hổn hển vì bị hù.
Một lúc sau, Vương Nhã Vân nén cục tức, đập mạnh một phát vào công tắc đèn trên tường.
Ngay khi phòng khách sáng đèn, chạm phải đôi mắt lạnh lùng của anh, bà ta càng nổi đóa hơn, vùng vằng mở cửa phòng ra rồi đóng sầm cửa lại ngay tức khắc.
“Khốn nạn!” Mặt của Vương Nhã Vân xanh ngoét, ánh mắt như thể muốn giết người, dù khuôn mặt đã được chăm chút tô son dặm phấn nhưng lại nom đáng sợ hơn thường ngày, “Đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, ngồi im ỉm đấy làm giật cả mình!”
Đầu tháng mười, nhiệt độ buổi sáng se se lạnh, ấy vậy mà Vương Nhã Vân lại diện một bộ sườn xám.
Thân hình của người đàn bà đã hai lứa nom vẫn đỗi thướt tha và cuốn hút trong bộ cánh, dầu ít nhiều bị cuộc đời vùi lấp vẫn có thể nhận thấy được vẻ đẹp thời còn xuân từ gương mặt đó.
Bình thường bà ta đã đẹp, chứ đừng nói là hôm nay – ăn vận và trang điểm lồng lộn như thế này.
Song dù có đẹp đến đâu, chính vẻ mặt chua ngoa lúc này của bà ta đã vô tình làm hỏng phần nào vẻ đẹp đó.
Hứa Yếm rời mắt, anh đứng lên, cử động cổ qua về vài cái, rồi mới bước tới trước mặt Vương Nhã Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-sang-long-toi/2445837/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.