Tuỳ Diên mơ màng cúp máy.
Cô cầm điện thoại hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật là Giản Mặc Vân muốn tới đón cô.
Ngẫm lại cũng đúng, cô nói thế nào cũng là vãn bối của ông cố nội của anh, lại là con gái, một mình đêm khuya ở bên ngoài uống rượu, chắc là bọn họ không yên tâm.
Giản Mặc Vân cũng mới về nhà không bao lâu, liền nhớ phải gọi cho Tuỳ Diên để nói về việc cuối tuần, nhưng nghe giọng nói của cô không thích hợp, cuối cùng thế nhưng còn nói không ai đón thì không quay về......
Anh cầm chìa khoá rồi ra cửa lần nữa, bên ngoài mưa vẫn không dứt, Giản Mặc Vân mấy ngày chạy liên tục giữa bệnh viện và phòng khám, vẫn chưa chợp mắt tí nào, đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ly cà phê, lúc này mới lên xe đến chỗ cô gửi.
Lúc gần đến nơi, anh gọi điện thoại cho con tiểu ma men kêu cô xuống lầu chờ.
Thật nhanh, lúc đến địa điểm, thế nhưng chỉ thấy có mình Bàng Sơ Sơ và bạn trai đang gọi xe, chẳng thấy Tuỳ Diên ở đâu.
Giản Mặc Vân kéo cửa sổ xuống, gật đầu chào hỏi, "Tuỳ Diên đâu rồi?"
Bàng Sơ Sơ cũng không thanh tỉnh như ngày thường, hai má đỏ bừng, lúc nhìn thấy bác sĩ soái ca, liền ngẩn người, "Cậu ấy xuống sớm hơn vài phút, tôi tưởng cậu ấy đi với anh rồi...."
Sắc mặt Giản Mặc Vân khẽ thay đổi.
Cũng may chỉ trong một giây, anh liền phát hiện một bóng người tinh tế đang lảo đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186955/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.