Giản Mặc Vân còn chưa lên tiếng thì Diệp Kỳ đã rất quen thuộc chọn chỗ ngồi xuống.
Tuỳ Diên: ????
Tình huống gì thé này, bọn cô là tới bắt gian, không phải tới ôn chuyện.
Bàng Sơ Sơ nhìn bác sĩ Giản vẫn không lên tiếng, lập tức xấu hổ, che giấu lòng bàn tay do căng thẳng mà chảy mồ hôi của cô ấy đi.
Đó chính là vị bác sĩ chính cao cao tại thượng của cô ấy, bọn họ thế nhưng cùng ngồi trong một câu lạc bộ, còn là cửa hàng vịt…..
Cái loại cảm giác bồn chồn không khoẻ này thật sự làm da đầu tê dại mà.
Quan hệ bác sĩ bệnh nhân lung lay sắp đổ rồi.
Tuỳ Diên cũng không tốt hơn là mấy, cứ như ngồi trên đống lửa, tư vị ngồi trên đống than coi như đời này cũng được trả qua, đầu thì nhức mà vẫn phải làm ra vẻ trấn định.
Anh sao lại muốn tới nơi này……
Bác sĩ Giản cũng tới tìm bạn nam sao?
Không không, Giản Mặc Vân chắc phải là thẳng nhỉ.
Vậy anh có khi nào đi mật báo lại với bố cô không?
Cô chỉ là thay chị em tốt tới đòi lại công bằng, chắc sẽ không bị hiểu lầm là dẫn chị em tốt đến mua vui nhỉ…..
Giản Mặc Vân nhìn tiểu bá vương Tuỳ Diên, lại nhìn Bàng Sơ Sơ như kiến bò trên chảo lừa, chậm rãi cười, đánh vỡ sự trầm mặc quỷ dị: “Tôi cũng không cảm thấy gì, làm sao để tôi tin cô?”
Thong dong bình tĩnh, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186945/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.