Chương trước
Chương sau
Editor: Song Ngư

______


Mặc dù Giản Mặc Vân chưa nói gì, nhưng cô có thể cảm ứng được, bác sĩ Giản vì việc hot search nên muốn nhắn tin an ủi cô.

Lại nói tiếp, Tuỳ Diên còn muốn lấy được số cá nhân của bác sĩ Giản hơn là Lạc Hà nữa.

Ngày đó trên đường từ show biểu diễn về, anh như nhớ tới cái gì liền nói với cô, “Tôi từ Anh trở về làm việc, còn chưa đăng ký số WeChat cá nhân, trước thêm bạn với cô hình như là bằng số công việc đúng không? Vừa lúc lần trước có tạo một cái mới, cô thêm bạn với tôi đi.”

Giản Mặc Vân mở giao diện trong điện thoại ra, Tuỳ Diên liếc mắt nhìn một cái, phát hiện lịch sử trò chuyện cái gì cũng không có, cực kì sạch sẽ.

“Anh sao không có bạn tốt gì vậy, bác sĩ Giản, anh không xã giao sao?”

Người đàn ông cười nhạt, “Lần trước thật sự bận quá, không rảnh làm số điện thoại cá nhân, cho nên có nhiều người còn chưa có thêm vào.”

Từ sau lúc đó, hai người liền liên lạc bằng số cá nhân.

Tuỳ Diên: “Không bận, bác sĩ Giản có gì phân phó sao?”

Một lát sau, Giản Mặc Vân lại gửi một tin nhắn thoại: “Trang Tễ Nam tới bệnh viện chúng tôi nhổ răng khôn.”

Cô chỉ cảm thấy lửa mới vừa dập lại ngùn ngụt bốc lên.

Trang Tễ Nam bày mưu tính kế cọ nhiệt với công ty cô còn không tính, bây giờ lại đánh chú ý lên trên đầu cô nữa, Tuỳ Diên cũng không dám tin đó là sự thật.

Trước kia hai người cùng nhau vui buồn giận hờn, lúc đối mặt với một đám đối tác hoặc lấy lòng hoặc làm cho có lệ hoặc thành khẩn, Trang Tễ Nam không phải hiểu cô thế nào rồi sao, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ tính tình của cô?

Tuỳ Diên bấm mở tin nhắn thoại của bác sĩ Giản ra, giọng nói kia ôn trầm lạnh nhạt làm cô không tự giác mà lại bấm chạy hai lần, sau đó mới trả lời: “Tình huống như thế nào? Cậu ấy sao lại đến bệnh viện của anh, anh nhổ cho cậu ấy sao?”

Cô hỏi xong, trước dỗ Tuỳ Hàm lên lầu ngủ, sau đó lại ngồi trước bàn máy tính trong phòng ngủ, mở một thư mục ở ô đĩa D lên, sao chép mấy bức hình trong đó, sau đó mở mail lên rồi gửi cho bên đội marketing của công ty.

“Giúp tôi xử lý.”

Sau đó xem Giản Mặc Vân đã trả lời tin nhắn chưa.

Giọng nói của bác sĩ Giản từ trong ô nhỏ hình chữ nhật truyền ra, thanh âm ôn nhuận trầm thấp, “Tôi không có vì cô ấy mà cung cấp loại phục vụ này, cô ấy nhổ răng xong liền đi.”

Tuỳ Diên nhìn thấy bốn chữ “Loại phục vụ này”, liền híp mắt cười.

“Vậy đúng là tiếc, phục vụ của bác sĩ Giản không phải ai đều có thể hưởng thụ được.”

“Thế người nào mới có thể?” Ngữ khí ở đầu dây bên kia mang theo ý cười.

“Sao anh lại hỏi tôi, không phải nên hỏi anh sao??”

Giản Mặc Vân buồn cười, anh đang ở trong phòng xử lí công việc, nhìn thấy tin nhắn của cô thì động tác trên tay tự nhiên buông xuống rồi cầm điện thoại lên, nghiêm túc suy nghĩ phải trả lời cô thế nào.

Vốn là bởi vì nghe thấy trên mạng có người bôi đen cô, muốn thử một chút xem cô có bực không, nhưng trạng thái trước mắt xem ra vẫn còn khá tốt, anh nhắc lại thì có vẻ không hiểu phong tình cho lắm.

Giản Mặc Vân trả lời một câu, nghĩ thầm không biết có làm cô bực không, “Bạn học Tuỳ Hàm thì có thể, bởi vì tôi cảm thấy thằng bé đáng yêu lắm.”

Đêm nay anh trai Giản Lạc đến ở nhà anh, anh ấy từ phòng bên cạnh đi qua nhìn thấy bác sĩ Giản đang đứng ở đó nhìn chằm điện thoại, vì thế quan sát trong chốc lát, cố ý lên tiếng nói: “Lisa ở không xa đây đúng không?”

Giản Mặc Vân lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình không biết đang suy nghĩ cái gì, anh thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn Lạc Hà, lộ ra vẻ ôn nhu.

“Anh nói cái gì?”

“Hôm nào chúng ta có thể hẹn cô ấy ăn cơm, em thấy sao?”

Ngữ điệu nói chuyện của Giản Lạc Hà rất nhẹ nhàng, cái loại tình cảm lãng mạn này đúng là được khắc sâu trong gen.

Giản Mặc Vân nhìn anh ấy, còn chưa mở miệng thì Lạc Hà đã nói trước: “Lisa đáng yêu lắm đúng không? Lần trước người ta vừa nghe thấy em bị bệnh liền vội vàng đến thăm, anh từ Anh về cũng không thấy cô ấy chủ động tới chào hỏi một cái.”

Giản Mặc Vân khoá vali lại, cố ý không trả lời anh ấy, chỉ lo phân phó: “Lần này em đến Atami (*) khoảng một tuần, chìa khoá trước đưa cho anh, anh tự đi đánh thêm chìa đi.”

(*) Atami: (熱海市) là một thành phố thuộc tỉnh Shizuoka, Nhật Bản.

Giản Lạc Hà cười rồi nói: “Vậy cảm ơn nhé.”

Giản Mặc Vân không hề để ý đến anh ấy mà cúi đầu xem tin nhắn của cô gái nhỏ kia—-

Tuỳ Diên: “Anh chẳng lẽ không cảm thấy tôi đáng yêu sao?”

Anh cười rộ lên, ngón tay đè lên thanh ghi âm tin nhắn thoại, giọng nói trầm thấp làm người khác cảm thấy như uống một ly rượu nồng, “Tôi thấy em ‘quá mức’ đáng yêu.”

Trọng điểm là chỗ ‘quá mức’ đó.

Giản Lạc Hà lập tức làm một động tác hai cánh tay ôm lại, ý bảo chính mình sắp buồn nôn chết mất.

Đêm đó, trước khi hot search Trang Tễ Nam bị kéo xuống thì có người ở trong hậu trường khu vực chờ đăng lên mấy tấm hình mà cô ta chưa trang điểm, cũng chưa qua photoshop, lập tức mọi người dùng những từ ngữ chanh chua mỉa mai vào bình luận——

“Chỉ có thế này thôi mà mấy người cũng không biết xấu hổ mà thổi phồng nữa? Cái gì mà ‘tôi có thể’ chứ, lồng gà cảnh cáo (**).”

(**) Lồng gà cảnh cáo: xuất phát từ lời thoại “Xin chào, quấy rấy à” trong bộ phim Hoa hồng có gai, có ý mô tả thái độ của người nào đó.

“Cái hình này vừa nhìn vào đã biết cắt mắt, nâng mũi, độn cằm rồi…..”

“Cằm chắc không độn đâu, tôi thấy chắc là có phẫu thuật xương hàm gì rồi.”

“Tôi thấy phẫu thuật thẩm mỹ cũng không sao cả, vấn đề là tâng bốc một cách quá ghê tởm.”

“Fans cô ta quả thật mắt mù mà…..”

Bàng Sơ Sơ ăn dưa hóng hớt vui vẻ, gửi tin nhắn cho bà chủ Tuỳ để chúc mừng.

Tuỳ Diên cảm thấy cái này không tính quá đáng, chỉ là cảnh cáo trừng phạt nho nhỏ Trang Tễ Nam một chút thôi, rốt cuộc là bạn cũ ‘tuyên chiến’ nên cũng cẩn thận hơn, bởi vì đối phương nắm không ít lịch sử đen tối của cô.

“Không có cách, loại chuyện này cần phải xoay chuyển thôi, bằng không ký ức của tất cả cư dân mạng sẽ chỉ dừng ở chỗ này thôi, hơn nữa lần vả mặt thứ nhất thường được chú ý nhiều hơn, làm người ta có ấn tượng sâu hơn…..”

Đôi mắt đẹp của Tuỳ Diên cong lên, ánh mắt lộ ra một chút thần thái, khoé miệng giơ lên rất nhỏ, vừa quyết đoán vừa uyển chuyển nhẹ nhàng, “Ai, chỉ có chút nhãn lực như vậy mà muốn tranh với tớ, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Cô cầm điện thoại, mới nghe thấy câu mà Giản Mặc Vân vừa nói, “Tôi thấy em ‘quá mức’ đáng yêu .”

Mặt của bà chủ Tuỳ bỗng phiếm hồng, hoàn toàn không còn khí phách như vừa rồi.

Bác sĩ Giản thật là phạm quy.

……..

Sắp vào tháng tám, kì nghỉ hè vẫn nóng bức, Mạnh Triết Tư mang theo ba sinh viên thạc sĩ cùng đến Tokyo trước, tham gia buổi diễn đàn nghệ thuật sáng tạo thị giác.

Tuỳ Diên cũng là một trong số đó, mặc dù việc công ty vừa bận vừa mệt, thì việc học cũng không thể qua loa.

Diễn đàn chỉ có ba ngày, nhưng cô định sẽ đi khoảng 1 tuần, coi như thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ nhỏ, sau đó bay thẳng đến Châu Âu đi du lịch gia đình.

Rất liền mạch, rất tuyệt.

Hai bạn học cùng đi diễn đàn, trong đó có 1 nam và 1 nữ, nữ tên là Đậu Đậu, tóc bobo (***) ngắn màu trắng xám, nhìn cực kì đáng yêu; Nam gọi là Mã Lợi, là Gay, quan hệ với Tuỳ Diên cũng khá tốt, còn cố ý tới công ty của cô làm công.

(***) tóc bobo: là tóc bob nhưng được uốn bên cụp bên xòe.

Nào biết không chờ được máy bay, mà chờ đến một trận mưa bão tháng tám, mưa lớn còn có sấm sét giống như cách ly bọn họ giữa hòn đảo cô độc vậy.

Chuyến bay bị lùi lại, Tuỳ Diên vừa chờ thông báo vừa dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ngơi VIP của hàng không Viễn Bác.

Cô tối qua vẫn luôn xem tài liệu, hiểu biết thêm về các nhóm khách hàng, số lượng tiêu thụ, số lượng bị trả lại, tìm hiểu nguyên nhân của nó, như vậy mới có thể làm thương hiệu phát triển hơn nữa.

Trước mắt mệt đến nỗi mở mắt không lên, Mạch Triết Tư thấy thế bèn giục cô nhanh ngủ một lát.

Cửa kính ở sân bay to lo bị nước mưa không ngừng tạt lên, toàn bộ thế giới như trở nên mơ hồ, giáo sư Mạch liếc nhìn bóng dáng của cô gái, có đôi khi bà ấy nhịn không được đặt tay lên ngực tự hỏi—-Vì sao lại thích Tuỳ Diên?

Chính mình cũng biết việc đại chiến trên mạng của cô và Trang Tễ Nam, Tuỳ Diên vẫn luôn như thế vừa tự tin vừa nỗ lực.

Kỳ thật với thân phận của cô mà nói, cũng không cần tự tay làm lấy đều có thể nhanh chóng thành công, cũng nhẹ nhàng hơn nữa.

Lúc trước ở trong giới thời trang cũng không phải không có việc đó xảy ra, phần lớn đều là những thương hiệu cao cấp, hình thức giống như bây giờ của cô——người sáng lập bản thân có tài nguyên, có nhân mạch, quan hệ xã hội và quảng bá đều có đường riêng.

Đương nhiên, về sau Tuỳ Diên cũng sẽ tiếp tục mở rộng ra thị trường thế giới, có thêm nhiều Fun và Edgy (****),để phù hợp với thẩm mỹ và điều chỉnh hình thể dành cho người Tây, cũng có thể gia tăng mức độ nổi tiếng, phát triển sự cao cấp để đi vào con đường sản phẩm sang trọng chân chính.

(****) fun và edgy: vui vẻ và lo lắng.

Có lẽ cô chính là thích cái tư vị khi đi được đến bước cuối cùng đó.

Tiếng mưa rơi không nghe thấy rõ, nhưng mưa to có vài phần làm người ta trở nên ủ rũ hơn, Tuỳ Diên đắp mền ở trên sô pha dần ngủ say, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nhẹ nhàng thỏ thẻ, còn có người giúp cô dịch góc chăn nữa.

Có một mùi hương toả ra, cái mùi hương này rất quen thuộc, là mùi chocolate đen cực nồng, xứng với đôi mắt đen láy như mực kia……

Đó là……

Tuỳ Diên cố gắng mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, một thân ảnh cao lớn đĩnh đạc cũng đi vào tầm mắt của cô.

Cô thế nhưng, thế nhưng nhìn thấy Giản Mặc Vân đang nói chuyện với Mạch Triết Tư.

Tuỳ Diên xoa đôi mắt, tin chính mình không nhìn lầm, sau đó vội vàng vén chăn lên, như thỏ con mà ngồi bật dậy khỏi sô pha, “…..Giản Mặc Vân? Sao anh lại ở đây?”

“Đánh thức em sao?…..Tôi bay đến Đông Kinh rồi ngồi chuyến bay khác Atami dự hội thảo nha khoa, vốn là chuyến bay buổi sáng, nhưng lúc đó có một người bạn nhờ tôi thực hiện một cuộc giải phẫu, cho nên tôi đổi lại thành chuyến bay buổi tối.” Giản Mặc Vân chạm rãi giải thích: “Ban đầu hình như là chuyến bay 2 giờ sáng gì đó.”

Chuyến bay này cũng không biết phải chờ bao lâu, nói không chừng còn bị huỷ nữa.

“Trễ như vậy? Anh cũng quá vất vả rồi.”

Tuỳ Diên ngủ đến có chút mơ hồ, giọng nói không chút nào che dấu, đúng là mang theo ý vị đau lòng.

“Xem em cũng vất vả, hình như còn gầy đi nữa?” Giản Mặc Vân chỉ mặt của mình, ý là mặt cô gầy đi không ít.

Nụ cười trên mặt anh rất nhẹ, nhưng lông mi cong lên lộ ra vẻ lười biếng, bộ dáng nhàn nhã đứng trước mặt cô, thêm sự nghiêm cẩn và trầm ổn của một người bác sĩ như một điểm cộng ho anh.

Tuỳ Diên nhìn anh dù có làm một hành động tuỳ tiện nào, cũng đều có hàm nghĩa ôn nhu.

Cô cảm thấy mặt mình lại đỏ lên rồi.

Giản Mặc Vân quay đầu tiếp tục nói chuyện với giáo sư Mạch, cô lo lắng bộ dạng vừa tỉnh ngủ của mình có chút khó coi, vội vàng đứng lên nói: “Em đi toilet một chút.”

Cô cúi đầu vội vàng đi ra, vùi đầu đến xửa toilet mới thấy Đậu Đậu cũng đi theo sau.

“Lisa!!! Không được đi!!! Tôi nói cho cô biết này!!!!!” Cô gái tóc bobo cả người đều run lên, cực kì run nói: “Tôi biết anh ấy đó!!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.