Lúc ấy, Giản Mặc Vân xác thật nếm thử.
Anh không nói một lời khép laptop lại, sắc mặt lạnh lùng, cầm túi tài liệu vừa muốn rời khỏi nhà hàng thì bị một người phục vụ người Anh cản lại.
“Tiên sinh, ngài xem anh ấy quá đáng thương, anh nên giúp đỡ dẫn người đi đi, buổi tối lễ Tình Nhân mà chia tay đúng là không có phong phạm đàn ông gì cả…..”
Giản Mặc Vân chuyên tâm mấy năm đọc sách ở học viện y, thật sự không nghĩ tới có ngày gặp phải tình huống này.
Diệp Kỳ thậm chí còn mắt điếc tai ngơ, vừa nghẹn ngào vừa ăn mì Ý của anh ấy…..
Bàng Sơ Sơ cười muốn ná thở, nghĩ thôi cũng biết hình ảnh đó cực kỳ xuất sắc.
“Khó trách bác sĩ Giản lại chán ghét anh như vậy, ha ha ha….. Đã biết rồi nha!”
Diệp Kỳ thấy cô ấy cười vui vẻ như vậy, giống như người vừa rồi đứng ngẩn ngơ không phải là cô ấy.
Anh ấy cũng cười rộ lên, trong bóng đêm càng thêm vẻ tuấn tú.
“Lần sau mà có đễn chỗ này thì cô sẽ nhớ rõ có một soái ca kể cho cô một chuyện cũ cực kỳ ngốc này.”
Bàng Sơ Sơ ngẩn người, “Vậy phải cảm ơn anh nha, làm việc tốt còn không quên lưu danh.”
Đêm thu gió lạnh từng cơn, Sơ tử rụt cổ lại, cô ấy rũ mắt nhìn điện thoại, định gọi xe đi về, nào biết ngón tay cứng đờ, phát ứng có chút chậm.
Diệp Kỳ thấy thế bèn cởi khăn choàng cổ ra để vào tay của cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186918/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.