Giản Mặc Vân chú ý biểu tình hư vô của Bàng Sơ Sơ đứng một bên, bèn ôn hoà cười đề nghị: “Hai người ở chỗ này đợi lâu chưa? Đã ăn cơm chiều chưa? Nếu không cùng nhau đến đối diện ăn chút gì nhé.”
“Ừ, cũng được. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu có phải qua đêm ở đây không?” Bàng Sơ Sơ nói chuyện, hoà toàn coi Trang Tễ Nam bên cạnh thành không khí, lôi kéo hai người đi, “Giáo sư Mạch ở chỗ này có người thân thích không? Có cần phải báo cho bọn họ biết không?”
Tuỳ Diên cúi đầu nhìn đường, cũng không biết những người nhà đó của Mạch Triết Tư có còn liên lạc không, nếu muốn nói thì chỉ sợ Trang Tễ Nam chính là người thân nhất của bà.
Bên ngoài bệnh viện gió thổi rất mạnh, sắc trời lờ mờ dần dần buông xuống, hoàng hôn qua đi thì đêm đen càng rơi vào một mảnh yên tĩnh lâu dài.
Vết thương của Mạch Triết Tư làm cho bà không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể nuốt trôi đồ ăn, mấy tháng này chỉ toàn đồ ăn lỏng và nhão sền sệt, ba người trước cơ bản vẫn chưa dừng được, còn suy yếu nằm trên giường bệnh dưỡng thương.
Nhìn trên sân khấu thế giới thì là một nhà nghệ thuật oai phong, nhưng trước mắt lại yếu ớt như thế làm Tuỳ Diên chỉ cảm thấy như bị đâm mấy nhát vào tim, máu tươi đầm đìa.
Cô vẫn không thể tin được hành vi tự sát của giáo sư Mạch, nhưng cũng không muốn chạm tới tâm lý của bà, cho nên vẫn luôn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-ro-nhu-anh-sao-troi/3186868/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.