Chương trước
Chương sau
Trong quá trình làm bạn bè giữa Bàng Sơ Sơ và Diệp Kỳ thì ấn tượng sâu nhất của cô ấy chính là vào hôm sinh nhật của cô ấy, anh ấy bao hết cả siêu thị để đi dạo cùng cô ấy.

Cô ấy vừa không chán ghét anh, lại cũng coi như thích anh ấy, nhưng để nói hai người cứ như vậy yêu đương ở bên nhau……….

Thì tình hình còn chưa đến mức nồng cháy.

Nhưng người đàn ông trước mặt này thật sự khác biệt, cho người ta cảm xúc cực kỳ chân thật, Bàng Sơ Sơ thậm chí nguyện ý tin tưởng anh ấy vô điều kiện, thật sự đáng để tin cậy.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh anh ấy, xoa bóp bắp chân đau nhức, dùng ngữ khí mà hai người thường nói chuyện phiếm, nói: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, bởi vì tôi không cảm thấy bản thân có chỗ gì đặc biệt cả, đặc biệt đáng giá để anh thích, anh quen biết nhiều cô gái ưu tú như vậy, tôi nói là người thật sự ưu tú đó——–ví như mấy tiểu thư nhà giàu học ở trường danh giá ở Anh này, hay mấy thiên kim thế giao quen biết từ nhỏ, hoặc là mấy bông hoa hay xuất hiện trên TV, người mẫu nữa…….Tôi tin là mình so với mấy người đó thì kém xa lắm.”

Bàng Sơ Sơ không đợi anh ấy kháng nghị, vội vàng nói tiếp: “Nhưng cũng cảm ơn anh đã thích tôi, làm tôi cảm nhận được bản thân có rất nhiều mị lực, Diệp Kỳ, tôi không thể đảm bảo được chúng ta sẽ như thế nào, nhưng những điều đó không quan trọng như vậy đúng không?”

Diệp Kỳ biết cô không phải là một trà xanh biểu: “Tôi cũng không thể đảm bảo, tôi bây giờ còn không thể đảm bảo em với Giản Tự Sơn không có gì nữa đấy.”

Bàng Sơ Sơ thấy trong mắt anh có ý cười, cũng cười rộ lên theo, dùng bả vai đẩy anh ấy: “Được rồi, cho dù người ta nhìn qua kiểu phóng đãng không kiềm chế được thì cũng là Đại thiếu gia chính thức của Giản gia, nhưng bản chất thì không kém anh là bao đâu.”

Nghe cô ấy vừa nói vậy thì Diệp Kỳ không biết lấy đâu ra cảm giác kiêu ngạo, cảm thấy mình như chiếm thế thượng phong.

Bởi vì ít nhất anh cũng tận mắt nhìn thấy con vịt chiến trường bạn trai cũ của cô ấy quỳ xuống nha.

“Vậy được rồi, dù sao nếu em thật sự muốn chọn lựa thì vậy cũng phải chọn tôi đấy.”

“Tôi bây giờ càng không muốn phụ lòng những cơ hội mà Tuỳ Diên đã cho, tôi cũng muốn làm nên sự nghiệp gì đó.”

Diệp Kỳ khinh thường nhướng mày: “Nói nửa ngày, em vẫn yêu Tuỳ Diên nhất, vừa tạo dựng sự nghiệp vừa yêu đương cũng có thể vậy, em xem cô ấy không phải xử lý rất tốt sao?”

Bàng Sơ Sơ cố ý nói: “Vậy trước tiên anh đi hỏi thử bác sĩ Giản phòng không gối chiếc đi.”

Diệp Kỳ: “…….”

Cuối cùng, một ngày trước khi “Lisa Roseland” khai mạc Tuần lễ Thời trang London, tất cả mọi người mệt đến mức quay lại khách sạn thì ngã quỵ, nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần, vừa hưng phấn vừa âu lo, chuẩn bị ứng phó 24h “chiến đấu” kế tiếp.

Tuỳ Diên không thể nghi ngờ là muốn ngủ nhưng lại ngủ không được, cô bức bản thân mình tắm rửa, muốn thân mật với Giản Mặc Vân một chút nhưng mí mắt thì cứ luôn đánh nhau.

Sắc trời sáng lên một cách vô thức, một ngày mới được mở ra, một ngày quá khứ đã hoàn toàn bị thời gian nuốt chửng.

Sáng sớm ở London được bao phủ trong sương mù mơ màng, thời tiết hôm nay cũng vậy, trên đường phố toàn là sương mù, không còn thấy được Mặt trời, không khí thì ẩm ướt, mang theo cảm giác mờ mịt của hơi nước.

Tuỳ Diên hoá thân thành một người cuồng công việc trong khoảng thời gian này, thời gian ở chung giữa Giản Mặc Vân và cô xác thật giảm rất nhiều, đã lâu không gặp, nhưng bởi vì ủng hộ cho sự nghiệp của vợ nên hy sinh điều này là cần thiết.

Khi màn đêm buông xuống, khách mời đã lục tục đến các khu VIP, còn phóng viên thì ôm máy chụp hình đã chuẩn bị ổn thoả.

Giản Mặc Vân cũng dẫn theo vài người trong gia đình có tiếng tăm trong giới Nghệ thuật đến để ủng hộ vợ, bao gồm nhà thiết kế “Ralp”, người đã tổ chức buổi trình diễn thời trang ở thành phố S lúc trước, cũng là thím của anh.

Đương nhiên Tuỳ Hàm cũng đi theo bên người Giản Mặc Vân, em ấy còn mặc bộ lễ phục nhỏ được Giản gia thiết kế đặc biệt, áo sơ mi trắng cùng với bộ vest màu xanh, phối thêm một cái nơ nhỏ, hai người đều có khuôn mặt tuấn lãng, xuất thân từ danh môn nên nhìn lướt qua đúng là có hương vị của người một nhà.

Vị trí ghế hàng đầu có hạn nên cậu bé được Giản Mặc Vân ôm ngồi trên đùi, đắc ý dạt dào nâng cằm: “Em và anh còn có bố mẹ được ngồi ở vị trí hàng đầu, chú Lạc Hà và mọi người đều ở vị trí hàng thứ hai, có phải có nghĩa là chị em siêu siêu yêu em không?”

Giản Mặc vân tất nhiên không phụ lòng chờ mong của em ấy, gật đầu trả lời: “Đương nhiên, chị ấy thích hoàng tử bé Tuỳ Hàm nhất.”

Bởi vì đến Anh nên Tuỳ Hàm càng thêm rõ ràng với khái niệm “Hoàng thất” và “Phong độ đàn ông”, ảo tưởng bản thân cũng là hoàng tử bé bước ra từ trong truyện cổ tích.

Hôm nay lúc tới hơi sớm một tí, em ấy còn vừa nói Tiếng Anh vừa giao tiếp với quản gia của nhà Kiều Tư Đạt, cũng rất có phong thái.

Tuỳ Hàm cũng không thể hiểu được hàm nghĩa chân chính của buổi trình diễn thời gian, nhưng cũng bị bầu không khí nào đó không thể giải thích được mà trở nên hưng phấn.

“Chờ lúc nữa buổi biểu diễn bắt đầu thì chúng ta phải vỗ tay thật lớn nha!”

Những người ngồi bên kia đều là những biên tập của những tạp chí thời trang trứ danh thế giới, tổng giám đốc sáng chế, mỗi người họ đều có thể quyết định xu hướng thời trang thế giới, ảnh hưởng đến thẩm mỹ của thế giới.

Hội trường này có không ít người tai to mặt lớn trong giới thời thượng, còn có vài IT girl, người đầu tư thương hiệu, đều đã quen thuộc và lão làng đối với những hoạt động phổ biến này, thậm chí còn có vài ngôi sao lớn ở Trung Quốc như Thương Dư Lạc, ngay cả Lãng Thất cũng mặc trang phục lộng lẫy tham dự, dưới ánh đèn flash cả hội trường trở nên sáng hơn cả bầu trời ban ngày.

Phần lớn mọi người ở đây không biết quá khứ của thương hiệu này, cũng không biết gút mắt của Trang Tễ Nam và Tuỳ Diên bao quát cả kiếp trước kiếp này của hai thương hiệu.

Nhưng bọn họ biết đây là con dâu của gia tộc Kiều Tư Đạt, cũng biết cô là thiên kim của Hàng không Viễn Bác.

Tuỳ Diên đứng ở hậu trường nín thở chờ đợi tất cả, hôm nay cô búi hết tóc lên, ánh đèn chiếu vào phảng phất mang theo một vầng sáng, quần áo cô mặc hôm nay cũng là của thương hiệu mình, dùng hệ màu Macaron vừa đơn giản vừa thanh thoát lại có chút ngọt ngào gãi đúng chỗ ngứa.

Ánh đèn, bối cảnh, biên đạo, người mẫu, tất cả nhân viên công tác……..

Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng……..

Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1………

Ánh mắt của mọi người đều ngắm nhìn giữa sân khấu chữ T, bỗng nhiên ánh đèn tối xuống, tất cả động tĩnh ở hội trường đều biến mất, sau bóng tối ngắn ngủi thì “Lisa Roseland” chính thức bước chân lên sân khấu thời trang thế giới, bắt đầu buổi trình diễn thời trang đầu tiên của bọn họ.

Chủ đề bối cảnh sân khấu là dùng Mapping 3D tiên tiến nhất, hình ảnh ba chiều, bối cảnh lớn của ba mặt cảnh treo lơ lửng ở các vị trí khác nhau, sương mù ở giữa nhàn nhạt tản ra tỉ lệ không đồng nhất tạo ra sự tinh tế xinh đẹp, lúc thì trời tạnh mưa, lúc thì mưa phùn liên miên, liên tục hiện ra các mùa khác nhau, nhưng cũng không cản được một mảnh nhu tình của ánh trăng đầu mùa hè.

Có cả yếu tố ánh sáng và cổ điển, lại có cảm giác thông suốt của khoa học kỹ thuật tương lai, tất cả các góc đều được hiện ra và thắp sáng ở mức độ khác nhau, mọi người mới thấy rõ tướng mạo của “diễn xuất” chân thật———

Người mẫu tựa hồ như đặt mình trong một vở kịch trên sân khấu, phong cách “Space Opera” sôi nổi trước mắt.

(*) Space Opera: là khoa học viễn tưởng với bối cảnh ngoài vũ trụ kèm theo các yếu tố xã hội, chính trị và chiến tranh.

Tuỳ Diên đối với việc sử dụng chủ đề khái niệm này cũng là lấy linh cảm từ cô bạn tốt Từ Tâm Đồng.

Trình diễn thời trang được chia làm ba phần, giống như đang kể một câu chuyện xưa giả tưởng hoàn chỉnh, trang phục và sản phẩm nội y xuất hiện giữa những phân đoạn đó.

Toàn bộ buổi trình diễn đều tuân thủ phong cách làm việc nhất quán, xuyên suốt là sự gợi cảm, quyến rũ nhưng không quá lố lăng, những nội y đó không có những yêu cầu hà khắc gì với thân thể của người phụ nữ, mà là một thứ để tối đa hoá vẻ đẹp cơ thể, làm cho phụ nữ cảm thấy thoải mái tìm kiếm thế giới riêng của bản thân mình.

Tuy là buổi trình diễn đầu tiên nhưng Tuỳ Diên yêu cầu trình độ rất cao, không có điều gì phải bắt bẻ cả, sân khấu trơn tru và thống nhất, cho dù ở giữa sân có một logo thiết kế bị che đi cũng là chi tiết của sự sáng tạo và thành ý.

Không có những người mẫu dáng người đẹp lại nổi danh như Victoria’s Secret lên sân khấu, cũng không có đôi cánh mà hàng ngàn cô gái mơ ước, nhưng để hưởng thụ trải nghiệm của vẻ đẹp thì không hề kém hơn tí nào.

Chất liệu, thiết kế của mỗi một bộ nội y ở dưới ánh sáng không chỗ nào che giấu, phô bày ra sự kết hợp giữa cảm hứng của nhà thiết kế phương Đông và nắm bắt những linh cảm của giới thời trang phương Tây, thương hiệu này không thể phủ nhận là còn rất trẻ, nhưng nó hướng tới nghệ thuật thành thục và vững bước đi về hướng thương phẩm.

Không chỉ là rải tiền tư bản chủ nghĩa, cũng không phải là mộng công chúa của cô gái nhỏ nào cả, nó thể hiện ra sự tinh hoa, mặc dù đặt ở trong bốn Tuần lễ Thời trang lớn nhưng cũng đủ để làm những người chuyên nghiệp phải ghé mắt nhìn.

Lúc Vedette cuối cùng lên sân khấu thì cả hội trường khó ném yên tĩnh trong chớp mắt, trong yên tĩnh lại giống như vũ trụ không tiếng động nuốt chửng.

Trong thời đại không cần các người mẫu phải xoay người phức tạp, có rất người mẫu có thể làm ra động tác xoay người hùng mạnh khí thế như vậy.

Trên người cô ấy mặc một bộ lấy linh cảm thiết kế từ show diễn tham dự, nội y màu đỏ rực lửa bện thêm một cánh chim nhỏ, sau thắt lưng còn có cái đuôi thật dài, bước chân xoay người mang theo tiếng leng keng mạnh mẽ trên lấp lánh mang đến từng đợt ánh sáng màu bạc, phảng phất như sao trời rải rác trong dải Ngân hà.

Nhóm truyền thông chụp hình trong khoảnh khắc đó, dáng người cao gầy được trang phục xinh đẹp giúp đỡ càng thêm loá mắt, ánh hào quang lấp lánh được dùng để trang trí cho bối cảnh mộng ảo.

Trong cảnh hạ màn mang theo ánh sáng đẹp đẽ, tiếng vỗ tay ào ào vang lên, nhà thiết kế chính của bọn họ và Vedette cùng lên sân khấu để chào bế mạc.

Tuỳ Diên ở hậu trường cùng mọi người vỗ tay, giờ phút này trong lòng như đốt cháy, làn da căng chặt không thở nổi, mỗi người mẫu đi ở phía trước giống như đạp lên cổ họng của cô, cô chớp hàng mi dài, giống như được giải thoát cả người.

Thật sự kết thúc rồi.

Danh tiếng của trận thuỷ triều này thuộc về cô, cũng thuộc về ekip, càng thuộc về Space Opera của bọn họ.

Phẩm vị cao quý tao nhã, mang theo một phong cách riêng, những từ này có thể nói là đánh giá cao nhất cho một tác phẩm đến từ người mới mà những người thời thượng tôn quý.

Tuỳ Diên ở trong hậu trường ôm mọi người, mọi người cùng chúc mừng sự thành công khó giành được hôm nay.

Hàng trăm ngày đêm, chính là vào giờ phút này đây, buổi trình diễn thời trang này kết hợp với muôn vàn cảm xúc Tuỳ Diên muốn biểu đạt, rõ ràng là ánh trăng gợi cảm, nhưng lại được trình diễn ở mức độ hình thức cấp cao, lộ ra sự sinh trưởng của niềm đam mê.

Tuỳ Diên vẫn luôn chờ mong nhìn hết bốn phía, cuối cùng, người đàn ông kia dẫn theo Tuỳ Hàm vào trogn này, giơ hai tay ra hướng về phía cô.

Ban đầu chỉ là thong dong lại mỉm cười vui mừng, nhưng trong lúc nhìn thấy Giản Mặc Vân thì hốc mắt lại như muốn biểu đạt tất cả cảm xúc và áp lực của buổi trình diễn này ra, trưởng thành đau khổ, tình yêu vui vẻ, sự thay đổi của cuộc đời…….

Tất cả chúng nó hoá thành nước mắt, nở rộ ở trong ngực của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.