Lật Trình Tịnh tiếp nhận đánh giá của Ngu Dịch, tâm trạng bình tĩnh: "Cũng lớn tuổi rồi, không thể xinh đẹp như khi còn trẻ."
Ấn ngón tay vào quai ly cà phê, cô nói thêm: "Không tính là mạo phạm."
Ngu Dịch hiển nhiên cảm thấy năm tháng mang đến cảm giác khác trước, nhưng nhất thời anh không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
"Nhưng mà," Lật Trình Tịnh cân nhắc mở lời, "Tôi nghe ra anh rất không hài lòng với bộ dạng hiện tại của tôi, không bằng chúng ta yên tĩnh uống cà phê, sau đó đưòng ai nấy đi, không hẹn gặp lại."
"Em đang vội sao?" Ngu Dịch tựa lưng vào sô pha, toát ra vẻ nhàn nhã khác hẳn với Lật Trình Tịnh, "Nếu không vội, chúng ta tâm sự một chút."
"Chúng ta có thể trò chuyện, nhưng hình như giữa chúng ta không có gì để tâm sự." Lật Trình Tịnh nói.
Ngu Dịch dùng ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ chiếc thìa nhỏ, nói tiếp: "Tôi vẫn chưa quên những lời em nói ngày xưa."
Lật Trình Tịnh giữ im lặng.
"Em nói tôi chỉ là người giao đồ ăn không có học vấn, không có tư cách theo đuổi em."
Lật Trình Tịnh nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh, không có một tia gợn sóng.
"Em từ chối nhận món quà mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đó là chiếc vòng mà tôi đã dùng hết số tiền tiết kiệm để mua." Ngu Dịch càng nghĩ càng thấy thú vị, tự nhiên cười nói: "Nhớ lại, lúc đó tôi cũng khá ngốc."
Lật Trình Tịnh vẫn nhìn anh, Ngu Dịch lông mày hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-chay-long-anh/2507323/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.