Xe dừng trước cổng khu dân cư nơi Lật Trình Tịnh ở, sau khi cô tháo dây an toàn, liền nghe thấy Ngu Dịch nói: "Nơi em ở không có gì thay đổi cả."
Lật Trình Tịnh hơi nhướng mi, sau đó quay mặt đi, lễ phép nói "Hôm nay cảm ơn anh"
Ngu Dịch bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, trong mắt anh mơ hồ có điều muốn nói, sau đó chỉ im lặng bấm cửa cho cô xuống xe.
Lật Trình Tịnh đi lên lầu hai, vừa lúc cô lấy chìa khóa trong túi ra, Sở Oải Lăng đã mở cửa, sắc mặt tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Lật Trình Tịnh hỏi.
"Sao không nghe điện thoại? Con làm mẹ sợ muốn chết." Sở Oải Lăng khẩn trương nói.
"Vào nhà rồi nói." Lật Trình Tịnh vội vàng vào nhà, đóng cửa lại giải thích với mẹ: "Chắc là điện thoại hết pin rồi."
Sở Oải Lăng hai tay che mặt, hơi thở gấp gáp, thanh âm khẽ run: "Mẹ còn tưởng rằng con sẽ biến mất không trở lại nữa."
Lật Trình Tịnh có chút bất đắc dĩ: "Quá khoa trương đi, cũng không phải cả đêm không có về nhà."
"Gần đây thần kinh của mẹ quá căng thẳng, thường suy nghĩ lung tung mọi chuyện, vừa rồi đầu óc choáng váng, tim đập rất nhanh, luôn cảm thấy con xảy ra chuyện rồi, sẽ không quay về nữa." Bà chậm rãi bỏ bàn tay đang che mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Cũng may không phải."
Lật Trình Tịnh nghe vậy không đành lòng, vội nói: "Đừng lo, con về rồi đây."
Sở Oải Lăng gật đầu, một lúc sau mới nói: "Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruc-chay-long-anh/2507317/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.