Chương trước
Chương sau
Sau quá trình kết hợp thân thiết với nhau, Quy Hải cảm thấy có thứ gì đó đã khác. Không chỉ là sự gần gũi cơ thể, mà còn cả tâm hồn, như thể bên đối phương thực sự là một nửa, hai người được hoà làm một.
Dây tơ chuông đồng tâm bị cuốn thành bó, bây giờ thậm chí không cần dùng linh thức để rung nó mà có thể trực tiếp cảm nhận tâm trạng của đối phương.
Kể từ khi tỏ tình, giữa Quy Hải và phản diện không còn bí mật gì nữa, tâm tình cũng tự nhiên mà thả lỏng, thi thoảng cũng sẽ kể cho phản diện nghe về thế giới trước kia, những phong tục và cả khoa học kĩ thuật tiên tiến. Động tác thần thái cũng không cần cố tình tỏ ra giống một chú rùa con nữa về việc thân mật thì cũng đã hoàn toàn thả lỏng, cùng phản diện lên đỉnh.
Mùa xuân đâm chồi, mùa hè mưa bão đều đã qua, chớp mắt đã là mùa đông. Quy Hải đã phát tiết ra tất cả những xung động mùa xuân, Sư Vân Phong cũng phát tiết hết những bạo động ra ngoài, hai người đều đã bình tĩnh lại,mãn nguyện ôm lấy nhau, hưởng thụ dư âm còn sót lại.
Sư Vân Phong và Quy Hải mười ngón tay siết chặt, hỏi: “Tiểu Hải, chúng ta ở bên nhau, ngươi có mong muốn gì trong năm mới?”
Quy Hải trầm ngâm một lát, nói: “Có một vài điều ước, điều đầu tiên là cùng Đại Phong ở bên nhau, vạn năm hoà hợp.”
Sư Vân Phong lắc lắc bàn tay đang nắm tay Quy Hải, cười đáp: “ Chắc chắn.”
“Điều ước thứ hai, ta mong rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ, hy vọng các đệ tử của ngươi và các hải thú của Hải đế chi thành đều bình an hạnh phúc..”
Sư Vân Phong nói: ” Được chúng ta bảo vệ, bọn họ sẽ không sao.”
Mặc dù hầu hết thời gian đều là hì hục hì hục, nhưng việc xây dựng lĩnh vực Ma đế chưa bao giờ bị bỏ quên, Sư Vân Phong và Quy Hải thông qua một mùa xuân và một mùa hè tu luyện mật thiết, tu vi của bọn họ cũng đã nhảy vọt, trực tiếp nhảy đến trở thành hai người có tu vi cao nhất trong lĩnh vực này.
Các đệ tử của Ngự kiếm môn cũng trở về từ long cung, cũng theo đó mà ở cùng với các đệ tử của cung Ma đế, họ đã được Sư Vân Phong thu phục trở thành quân cận vệ của lĩnh vực Ma đế.
Tất nhiên, có thể sống ở lĩnh vực Ma đế cho dù có là tầng thứ chín thấp nhất, thì mức độ nồng đậm của linh khí cũng khác xa so với Ma vực, lại thi thoảng nhận được sự chỉ điểm của Sư Vân Phong, các đệ tử đều tiến bộ rất nhanh, tu luyện cũng rất có tiến triển.
Ngoài ra, lối vào của lĩnh vực Ma đế, cái không gian sấm sét bạo loạn kia cũng đã được Sư Vân Phong sử dụng. Sư Vân Phong biến sấm sét thành một lôi trì lớn, giống như lúc trước dẫn lôi kiếp của Đê nhất Thiên tôn vào tường băng vậy, Sư Vân Phong dẫn tất cả lôi kiếp của lĩnh vực Ma đế vào lôi trì, bảo tồn thành năng lượng dự trữ.
Việc làm này có hai cái lợi, thứ nhất, năng lượng kinh khủng của lôi trì có thể thành động lực vĩnh cửu của lĩnh vực Ma đế, Sư Vân Phong cũng có thể tu luyện trong lôi trì, hấp thu năng lượng sấm sét; thứ hai, những tu giả cần độ kiếp đều có thể đặt cọc những món đồ hoặc những linh đan diệu thảo để được tới lĩnh vực Ma đế của Sư Vân Phong độ kiếp an toàn, thuận lợi thăng cấp, chỉ là loại thăng cấp này thiếu mất sự tẩy lễ của lôi kiếp sẽ khiến cho thực lực không đủ.
Nhưng những tu giả đến đây độ kiếp đều không biết điểm này, hoặc là biết rồi nhưng vẫn cảm thấy bình an độ kiếp là tốt nhất, tình nguyện an toàn độ kiếp chứ không đánh đổi tính mạng của mình để thăng cấp. Dần dần, lĩnh vực Ma đế được truyền hành một vùng đất được phù hộ, có sự phù hộ của Ma đế và đao lữ của y, tu luyện làm chơi ăn thật, độ kiếp vừa an toàn vừa nhanh chóng, mọi người tranh giành nhau đến đó để độ kiếp. Sư Vân Phong thừa cơ tranh thủ tu luyện nâng cao thực lực.
Mặc dù Sư Vân Phong là kẻ đứng đầu Ma tu, cả thiên hạ cũng không có đối thủ nhưng lại không kiêu ngạo, sẽ không không có chí tiến thủ. Để có thể gối cao đầu ngủ, có thể bảo hộ bản thân và tiểu Hải nhà mình, Sư Vân Phong vẫn cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh, cứ năm năm lại tổ chức một lần đại hội tỉ võ ở trong phạm vi Ma giới và Tiên giới người thắng sẽ nhận được sự chỉ điểm tận tay của y, mà bản thân Sư Vân Phong cũng có thể thông qua cuộc tỉ thí nhận được giác ngộ tu luyện; Ngoài ra, Sư Vân Phong còn cùng Thuỷ Kính chân nhân và Nhất Tiếu ma quân hai cao thủ kì Đại thừa định kì hẹn tỉ võ để tránh tu vi bị thụt lùi.
Sư Vân Phong đã làm rất nhiều điều để duy trì ổn định sức mạnh và địa vị của mình, củng cố sự tu luyện của mình, nhưng y không có tham vọng, mà y chỉ muốn được yên ổn ở lâu dài với Quy Hải. Quy Hải thì lại không có hứng thú nhiều với việc tu luyện, vì hắn có tuổi thọ dài, không cần bận tâm việc tu luyện, linh khí tự tới, hiệu quả còn tốt hơn việc song tu với Sư Vân Phong, tiến hoá thành Huyền Vũ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Tuy nhiên, Quy Hải với tư cách là nam nhân của Ma đế thì đương nhiên cũng phải làm một cái gì đó. Ngoài trừ việc cùng Sư Vân Phong quản lí các Ma tu, để bọn họ tuân thủ theo luật pháp trở thanh các thanh niên năm tốt thì Quy Hải còn có nguyện vọng khác.
“Điều ước thứ ba”, Quy Hải nhớ lại trải nghiệm thời thơ ấu của chính mình, thở dài nói: “Đó là, nếu ta có một quả trứng, ta sẽ không bỏ rơi nó, sẽ không để nó tự sinh tự diệt, sẽ không để nó bị bắt nạt và sẽ không để nó cô đơn lớn lên một mình. Ta nhất định sẽ nuôi nấng nó, bầu bạn nó. “
Sư Vân Phong nắm lấy bàn tay Quy Hải, lo lắng hỏi: “Tiểu Hải là muốn — để ta sinh trứng? Nhưng mà, ta lại không thể đẻ trứng … Hay là, tiểu Hải muốn tìm người sinh trứng?”
Quy Hải cười nói: “Đừng lo, ta biết, chúng ta đều không thể đẻ trứng. Ta chỉ muốn nhặt một vài quả trứng, hoặc một vài con nhỏ về để nuôi thôi.”
Dù sao cũng là mong muốn năm mới của Quy Hải, Sư Vân Phong chắc chắn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về việc không có khả năng đẻ trứng của bọn họ.
Vào mùa đông, Quy Hải và Sư Vân Phong đều không sợ lạnh, lên trời xuống biển hậm chí lẻn vào núi lửa, cuối cùng tìm thấy hai con thú nhỏ mới sinh, hai con thần thú nhỏ bị lạc đàn.
Mặc dù bé thần thú có sóng của thần thú nhưng ngoại hình lại cực kì bình thường, thậm chí còn có chút bẩn thỉu.
Khi Quy Hải tìm thấy bé gà vàng, bé gà vàng đang ở trong ổ gà của một gia đình nông dân bình thường, giấu cái đầu nhỏ trong cánh, bị hai con gà trống nhảy lên mổ vào lưng.
Quy Hải vừa nhìn thấy thì liền cảm thấy đồng cảm sâu sắc, phóng linh khí tách hai con gà trống ra, đưa bé gà vàng về gần mình. Bé gà vàng thực sự bẩn muốn chết, trên mình đầy phân, đất và bụi cám, lại còn có mùi hôi thối.
Sư Vân Phong cũng tới giúp một tay, trước khi bé gà vàng được đưa tới tay cũng phóng linh khí ra giúp bé gà vàng làm sạch, mới để cho Quy Hải ôm bé gà vàng vào trong lòng. Sư Vân Phong không khỏi bật cười: “ Tiểu Hải, ngươi bị ta nuôi hư mất rồi, dám giữa thanh thiên bạch nhật mà đi trộm gà trộm chó hử?”
Quy Hải chạm vào cánh gà, ngó nghiêng phần lông bị mổ, nói: “Ta đã trộm chó đâu, bé thần khuyển ở đâu rồi?. Nghe nói sạch sẽ thơm tho, lông mềm mượt mà, so với tóc ngươi sờ còn thích hơn.”
Sư Vân Phong mím môi và nhìn chằm chằm vào bé gà vàng còn nhỏ hơn nắm tay trẻ con trên tay Quy Hải, trừng đến mức bé gà vàng lại dùng cánh rúc vào lòng bàn tay Quy Hải, run lẩy bẩy. Sư Vân Phong lại hỏi: “ Lông cũng rụng hết rồi, có cái gì hay ho mà sờ chứ.”
Quy Hải vuốt ve bé gà vàng đang run rẩy, than thở: “ Nó thật là giống ta, lúc nhỏ cũng bị bắt nạt như vậy.”
“ Sau này sẽ không vậy nữa, nó sợ lạ, ta thu nó lại vậy.” Sư Vân Phong cầm chặt tay Quy Hải, cướp bé gà vàng qua rồi thả vào không gian linh sủng của mình.
Quy Hải: “ …” Phản diện cực kì bạo lực ngầm nha.
Lúc tìm thấy bé mèo trắng thì nó cũng rất bẩn thỉu, đang rúc vào đống rác để tìm ăn.
Quy Hải lại lần nữa đồng cảm mà cứu bé mèo trắng, dùng linh khí giúp nó tắm rửa sạch sẽ rồi ôm vào lòng.
Không biết có phải cảm nhận được khí tức đônhg loại không mà bé mèo trắng vốn dĩ đầy tính cảnh giác lại cực kì an tĩnh nằm ngoan ngoãn trong lòng Quy Hải, khi gặp phải ánh mắt Sư Vân Phong thì lại ngập tràn sự cảnh giác.
Bởi vì cái con này đầy lông.
Sư Vân Phong đã từng nuôi râu, ý đồ từ sự yêu tích của tiểu Hải nhà y, lúc đầu xa nhau nhớ nhung, một mực muốn tìm kiếm tiểu Hải mới không cố ý để râu. Mà các Ma tu sau khi thành niên thì sự phát triển bắt đầu đình trệ, râu tóc tuỳ theo ý niệm muốn mọc dài thì mơi dài ra.
Quy Hải cảm thán: “May mắn lúc đó ta gặp ngươi, nếu không, có lẽ sẽ giống như bọn chúng …”
Sư Vân Phong ngồi xuống ôm eo Quy Hải và nói: “Đây là sự sắp đặt của trời cao, nhưng ta chỉ nuôi một mình ngươi thôi. Đưa tất cả bọn chúng đến Ngự Thú môn đi, bên đó có kiến thức chuyên môn, các tiên tử có đủ tình yêu thương, chúng ta thường xuyên đi thăm là được. Như vậy, chúng ta cũng có thể tìm thấy nhiều bé thần thú hơn. “
Bé mèo trắng dường như nghe hiểu được,móng vuốt nhỏ bám vào quần áo Quy Hải, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Quy Hải.
Quy Hải không bày tỏ cảm xúc của mình ngay, sờ sờ cái đầu lông xù của bé mèo trắng, cho dù chỗ đó bé mèo trắng bị mất đi vài mảng lớn giống như bị ai giựt vậy; Miệng bé mèo trắng méo xệch, mũi bị gãy giống như thường xuyên đánh nhau. Cho dù nước mắt lưng tròng bán manh nhưng quả thật bé mèo trắng không hề đáng yêu chút nào.
Mặc dù không dễ thương nhưng Quy Hải vẫn mềm lòng, nhưng Sư Vân Phong nói cũng có lí, Quy Hải phân phó một lát rồi cuối cùng cũng để các tiên tử Ngự Thú môn đón bọn chúng đi.
Sư Vân Phong rốt cuộc cũng hài lòng, hỏi: “ Tiểu Hải, ngươi thích động vật lông xù sao, tóc của ta có đủ không, có cần để râu dài ra không?”
Quy Hải cười hiểu: “Đừng để râu, trông già lắm, tóc dài sờ cũng rất thích. Đúng là, ngay cả mấy con thần thú con chưa biến hoá mà cũng đố kị, bọn chúng sao so được với ngươi chứ, ngay cả những con thú nhỏ không có hình dạng cũng phải ghen tị. Làm sao chúng có thể so sánh với bạn?”
Sư Vân Phong mỉm cười tự tin: “Tất nhiên không thể so sánh được, ai muốn cướp ngươi thì phải hỏi kiếm Phá Thiên của ta trước.”
Quy Hải hỏi: “Còn ngươi thì sao, nếu ai đó muốn cướp ngươi với ta, thì ngươi sẽ làm gì”.
Sư Vân Phong gần như không phải suy nghĩ về điều đó, y nói: ” Cũng giết luôn, dám cướp ta với tiểu Hải chính là làm điều có lỗi với tiểu Hảii.”
Quy Hải không thể nhịn được cười, phản diện nhà mình quả nhiên yêu mình mà.
Tuy nhiên, Quy Hài vẫn hy vọng rằng Sư Vân Phong có thể yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích những thần thú, tiên thú nhỏ mà hắn muốn nuôi, sẽ không cứ hơi tí là lại phát ra khí lạnh doạ chúng nó sợ run lẩy bẩy.
Hồi ức lại một chút, lúc mới gặp mặt Sư Vân Phong đã có hứng thú với hắn là vì thích rùa sao? Tuy phản diện nhà hắn không thích nuôi gà con vàng, cũng không thích nuôi bé mèo trắng, nhưng nếu như nuôi rùa con thì chắc phản diện cũng không ngăn cản đâu nhỉ.
Thế là, Quy Hải bèn hỏi nhà dì Lam, còn các rùa tiên ở Hải đế chi thành để đưa hết các bé rùa và trứng không ai chăm sóc cho hắn, lại còn mời các rùa tiên có kinh nghiệm đến cùng chăm sóc chúng.
Ngoại trừ điều này ra, các bé rùa tiên còn mang đến rất nhiều bạn nhỏ, các món đồ chơi cùng đến, ví dụ như cá con, rong biển nhỏ gì đó, lấp đầy tầng thứ hai của Lĩnh vực Ma đế, khiến cho càng thêm phong phú và đẹp đẽ.
Gà con vàng và bé mèo trắng cũng ở lại chỗ này. Ngoại trừ bọn chúng ra, Quy Hải còn mời các cao thủ trong Ngự thú môn đến để chăm sóc chúng. Lại còn dẫn theo những trứng thần thú, tiên thú chưa ấp, mở ra trận pháp để cho những quả trứng đó có hoàn cảnh tốt nhất.
A Sơn đối với nguyện vọng của Quy Hải cũng hết sức cố gắng giúp đỡ, dẫn theo rất nhiều giống linh thảo linh thụ đến, ở lại đây rất lâu khiến cho các linh hoa linh thảo moc đầy tầng hai của Lĩnh vực Ma đế, hắn lúc thì hoá thân thành một người nông dân, lúc thì thành thợ làm vườn, làm đẹp cho môi trường sống của các bé thú.
Mỗi dịp thu tới, A Sơn sẽ mời Quy Hải và bọn A Hắc tới ăn những loại quả ngon ngọt nhất, thưởng thức rượu hoa quả thơm ngon nhất. Việc mà A Sơn vui nhất đó chính là mời Quy Hải uống rượu. Mỗi khi nhìn thấy mặt Quy Hải bị rượu nhuộm đỏ, A Sơn đều lặng lẽ thưởng thức, vẽ lại Quy Hải và cảnh đẹp sau hắn lại. Mà việc khiến A Sơn đau khổ nhất đó chính là Quy Hải hào phóng sau say rượu cuối cùng cũng bị tên Sư Vân Phong đáng ghét kia đưa đi.
Sư Vân Phong đương nhiên cũng ở đó, y cùng Quy Hải luôn luôn một bước không rời, nhưng A Sơn hoàn toàn không muốn vẽ Sư Vân Phong vào, chỉ là lúc mời Quy Hải tới cũng không tình nguyện mà mời Sư Vân Phong thử vài miếng. Sư Vân Phong thấy tiểu Hải nhà mình quả thực thích nơi này, cũng thích bầu bạn với A Sơn, mới miễn cưỡng nhẫn nhịn cùng Quy Hải đến gặp A Sơn, lại còn một đám thần thú, tiên thú nhỏ cứ thích gần gũi Quy Hải.
Sư Vân Phong lại tự tin nhiều lần tiếp nhận sự khiêu khích đến từ A Sơn, mà cứ mỗi lần đánh A Sơn một trận xả hơi xong, thuận tiện khiến cho kĩ năng ngự thú của mình thuần thục hơn một chút. Mà A Sơn cũng dưới sự áp bức cố ý của Sư Vân Phong càng chiến càng hăng, hi vọng cuối cùng có một ngày nào đó có thể đánh bại Sư Vân Phong, lấy lại danh dự.
Còn về việc có thật sự đánh bại được Sư Vân Phong không A Sơn lại không hề nghĩ tới, cứ thế mà cướp Quy Hải lại. Bởi vì nhìn thấy Quy Hải đại vương của hắn và Sư Vân Phong trước giờ cứ quấn quýt gắn bó, A Sơn cũng không muốn giết chết Sư Vân Phong khiến Quy Hải đau lòng. A Sơn tiến bộ như vậy là bởi vì, hắn muốn lúc Sư vân Phong bắt nạt Quy Hải đại vương của hắn thì có thể xuất hiện, hung ác mà giáo huấn tên Sư Vân Phong đáng ghét kia.
Cứ hài hoà như vậy, tầng thứ hai của Lĩnh vực Ma đế biến thành trường mầm non của các bé ruànnhor, biến thành vùng đất hạnh phúc của những tiên thú chưa trưởng thành, biến thành hậu hoa viên cây trái của Quy Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.