Chương trước
Chương sau
“ Thành chủ đại nhân trở về rồi! Thành chủ đại nhân trở về rồi!” Từng tiếng hét vui mừng lần lượt vang tới, Quy Hải còn nghe tiếng bước chân dồn dập của những người ở bên ngoài sơn động.
Ăn xong linh thảo, linh khí tẩm bổ kinh mạch, sử dụng linh thức cũng linh hoạt hơn nhiều. Quy Hải mở rộng linh thức quét qua, có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên ngoài sơn động. Bên ngoài sơn động, đang có người chạy tới đem tin tức này truyền cho tất cả mọi người biết.
Xa hơn nữa, khi linh thức Quy Hải lần lượt quét qua, phát hiện ra những thông đạo rắc rối phức tạp trên núi, phòng khách có rất nhiều các yêu thú và Ma tu tập hợp ở đó, đứng hoặc ngồi hoặc là nói chuyện; Trên đỉnh núi, còn có một cái sân cao cao thấp thấp trồng đủ loại linh thảo.
Bên ngoài núi, thông đạo trong suốt trong mê cung có thể nhìn thấy rõ ràng các loại cá. Điều khiến cho hai mắt Quy Hải sáng bừng lên chính là bên ngoài mê cung dưới đáy biển, có hai con rồng đang bơi qua đây, vô số các loại cá nhỏ cũng vui mừng vẫy đuôi bơi qua, giống như đón vua của bọn chúng vậy.
Hai con rồng?
Hai con rồng bơi tới càng gần, Quy Hải “ nhìn” kĩ hơn, mới phát hiện đó không phải là hai con rồng, mà là một rắn một rồng.
Rồng và rắn có bề ngoài khá giống, đều có chiều cao bằng ba người trưởng thành. Trên mình con rắn có những phiến vảy màu đen như mực, trong màu nước biển xanh lam lại phát ra ánh sáng lấp lánh; Hai cánh bốn chân, đầu rắn trông giống như đầu Quy Hải, chỉ có điều là trên đầu lại có một điểm màu đỏ tươi.
Mà con rồng lại là màu xanh, có hai cái sừng đẹp trai, râu rồng quen thuộc, giống y như đúc hình con rồng xanh trên nhẫn ban chỉ, từ khí tức mà nói thì chính là A Sơn.
A Sơn và hắc xà đồng thời bơi tới, trong ngoài mê cung trên núi qua lại không ngớt, tuần thị qua cát mịn màu trắng dưới đáy biển, tuần thị khu trồng linh thảo trên núi, tuần thị pháp trận hộ biển bên ngoài mới biến thành hình người, tiến nhập ngọn núi dưới đáy biển.
A Sơn và hắc xà đều hóa thành hình người, Quy Hải nhìn thấy có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy A Sơn và hắc xà dáng dấp vô cùng giống nhau, chiều cao dáng người cũng giống nhau, ngay cả quần áo cũng là một kiểu, giống như anh em sinh đôi thất lạc đã lâu.
Điểm bất đồng của hai người là trên đầu A Sơn có sừng còn hắc xà thì không có; màu sắc quần áo cũng khác nhau, A Sơn mặc quần áo màu xanh lam, còn hắc xà thì mặc quần áo màu đen; Ngoài ra, A Sơn là tay không mà đến còn hắc xà cầm theo một cây gậy đen.
Vừa hóa thành hình người, các Ma tu đã ào ào kéo đến đón tiếp, gọi: “ Long vương tôn giả! Thành chủ đại nhân!”
A Sơn và hắc xà đều hơi gật đầu, vẫy tay để mọi người lui xuống. Quy Hải quan sát A Sơn, phát hiện hình dáng A Sơn càng ngày càng anh tuấn bất phàm, giơ chân nhấc tay cũng có uy nghiêm.
Quy Hải thấy vậy, có chút cảm khái.
Hôn mê mười năm, A Sơn đã phát sinh ra đủ loại biến hóa.
Dường như cảm nhận thấy linh thức Quy Hải đang thăm dò, A Sơn và hắc xà đều đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Quy Hải lập tức thu lại linh thức, quan sát xung quanh. Chỉ thấy hai người đàn ông đưa hắn tới đây chỉ còn lại một người, một người còn lại đã bay xuống để đón tiếp Long vương đại nhân và thành chủ đại nhân, một người ở lại thủ hộ, động tác giống như hai vị tiên tử, đều đang chỉnh lí tác phong.
Khiến Quy Hải kinh ngạc hơn chính là bọn họ chính đốn tác phong không phải chỉ là búi lại tóc đơn giản như vậy! Ba người đều hóa ra thủy kính, cầm lược, tua cờ…. các loại ra, bắt đầu búi lại tóc, buộc lại dây, lại còn vẽ lông mày vân vân, tốc độ nhanh như lúc phản diện cắt cá vậy.
Xong khi hoàn thành, bọn họ lại thêm pháp thuận khiến cho mặt mày sáng láng, cả khuôn mặt tươi ngọn mọng nước dường như phát sáng. Lại thu dọn trong sơn động một lát, khiến cho sơn động sạch bong kin kít.
Sau khi xử lí xong, Phong Nhứ tiên tử mới vui mừng mở miệng nói: “ Rùa lớn ơi rùa lớn, thành chủ đại nhân lập tức quay về tới rồi! Y thuật của thành chủ đại nhân thập phần cao minh, không có vết thương nào của các hải thú là không trị được. Long vương đại nhân lại là đại ca kết bái của thành chủ đại nhân, bất kì hải thú nào cũng không dám gây chuyện ở đây cả!”
Nói xong, ba người đều đứng dậy đi ra ngoài cửa sơn động, đều vô cùng mong ngóng.
Quả nhiên, giống như nàng nói vậy, thành chủ đại nhân rất nhanh liền bay đi qua, lại còn mang theo cả A Sơn.
A Sơn vừa bước vào miệng sơn động, vừa nhìn thấy Quy Hải, chính là cái biểu tình nhanh như sét đánh. Miệng há rất to, cả khuôn mặt đều là thảng thốt, đứng đực ra ở đó, ánh mắt dại ra, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Mà hắc xà vừa nhìn thấy Quy Hải, biểu tình giống y đúc A Sơn. Còn lại ba người thấy Thành chủ đại nhân và Long vương đại nhân, giới thiệu Quy Hải với bọn họ, tranh công, nhưng A Sơn lại hoàn toàn không để ý.
Quy Hải chớp chớp mắt, hắn không dám chắc liệu A Sơn có nhận ra hắn hay không. Dù sao, thời gian bọn họ gặp nhau chỉ có thời gian ngắn ngủi vài ngày.
Thành chủ hắc xà khen vài câu, khiến cho bọn họ được khen tới như mở cờ trong lòng, sau đó bắt đầu đẩy đi, cuối cùng đóng chặt sơn động, tay cầm cây gậy, gõ mấy cáu, Quy Hải chỉ cảm thấy khí tức sinh mệnh ôn hòa lướt qua cơ thể, từ đầu đến đuôi. Linh khí này so với linh khí mà trước đó tiên tử dùng để kiểm tra dễ chịu hơn rất nhiều.
A Sơn vẫn còn đang phát ngốc, hắc xà đã bắt đầu hiểu qua được các vết thương của Quy Hải, lông mày nhăn lại, nói: “ Rùa tiên trưởng thành bị thương, xin chào, ta tên là a Hắc, thần thú Đằng xà, thành chủ của Hải đế chi thành.”
Quy Hải gật gật đầu, mở miệng nhưng vẫn không nói chuyện được. Thành chủ hắc xà biết Quy Hải hiểu, tiếp tục giới thiệu: “ Mai của ngươi đã bị nứt ra rồi, rất đau phải không? Mai của rùa thân vô cùng cứng rắn, có tác dụng ngự phòng nhưng một khi bị tổn thương sẽ rất khó để tự khôi phục lại, cần phải dựa vào ngoại lực mới được.”
Quy Hải lại gật gật đầu, hắn bây giờ hành động bất tiện, cần phải có người khác giúp đỡ bổ sung linh khí và thực vật để cung cấp dinh dưỡng thì mới có thể dần dần tốt lên.
Ai nào biết, Quy Hải cho rằng thành chủ đại nhân nhân từ kia lại bắt đầu đưa ra điều kiện trao đổi: “ Cùng là thần thú, ta có thể giúp ngươi, để cho mai của ngươi khôi phục lại hoàn toàn. Nhưng mà, muốn khiến cho mai của thần thú khôi phục lại thì cần rất nhiều linh dược trân quý. Làm cái trao đổi, ngươi cần phải gia nhập liên minh hải thú của chúng ta, bảo hộ vùng đáy biển này ba trăm năm. Nếu như có thể____”
A Hắc nói tới đây, A Sơn đột nhiên sống lại, kêu to lên: “ Chủ nhân!” rồi phi đi tới trước mặt Quy Hải, nâng đầu Quy Hải lên, nhìn nhìn cái mai nứt toác kia của Quy Hải, tay muốn sờ sờ lại sợ Quy Hải sẽ thấy đau, chỉ đành thu tay lại, nói với Quy Hải: “ Chủ nhân! Mười năm không gặp, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Chủ nhân sao lại biến thành như thế này? Sao lại bị thương? A Sơn giúp ngươi báo thù! Là A Sơn không có chăm sóc tốt cho ngươi, chủ nhân rất xin lỗi.” A Sơn khóc lóc ỉ ôi một trận, nói với a Hắc đang phát ngốc kia: “ Nhị đệ! Không cần phải bàn điều kiện nữa, mau mau trị liệu cho chủ nhân!”
Hắc xà thành chủ nhìn nhìn a Sơn, lại nhìn nhìn Quy Hải, hỏi: “ …… Đại ca, vị này chính là chủ nhân mà ngươi đã thất lạc bao nhiêu năm sao?”
A Sơn quỳ trước mặt Quy Hải, thương tiếc sờ sờ chân Quy Hải, mở miệng nói: “ Đúng vậy. Mười năm không gặp, a Sơn đã bỏ lỡ biết bao lần được nhìn thấy hình dáng đẹp trai của chủ nhân. Chủ nhân đã từ tiểu chủ nhân thành đại chủ nhân rồi….” nói đến đây, A Sơn thế mà lại chấm chấm vài giọt nước mắt ở khóe mắt, rồi lại nói: “ Chủ nhân lớn rồi, lại vẫn cứ anh minh thần võ như vậy. Mai rùa bị nứt cũng nứt một cách đẹp trai, chủ nhân không đau, a Sơn nói trị khỏi nhất định sẽ trị cho ngươi khỏi.”
Quy Hải không ngờ a Sơn vẫn còn nhớ hắn, lại còn kích động mà khóc như vậy, kích động đến nói năng lộn xộn. Trong lòng Quy Hải cũng rất cảm động, dùng một ngón chân nhẹ nhàng quét qua tay a Sơn.
A Sơn kích động lại càng kích động hơn, trên đầu dán chân của Quy Hải, ánh mắt vẫn không rời Quy Hải, giống như một đứa trẻ ỷ lại vào người cha vậy.
A Hắc lại dựa vào gần hơn chút, tỉ mỉ quan sát thương thế Quy Hải, hỏi: “ Đại ca, chủ nhân của ngươi, ta cũng gọi là chủ nhân chứ nhỉ. Thương của chủ nhân có thể trị, nhưng mà linh thảo linh dược thượng đẳng đều bị đám Ma tu thu trước rồi, dược thảo vô chủ đều rất khó tìm, chúng ta chỉ có thể dựa vào trồng trọt, rồi dần dần trị liệu. Có lẽ phải mất ít nhất một trăm năm mới có thể trị khỏi hoàn thành.”
A Sơn lập tức nói: “ Lâu như vậy? Bọn Ma tu nào có nhiểu linh thảo, chúng ta đi cướp.”
Quy Hải: “…..”
A Hắc lại nói: “ Không gấp, bây giờ có thể giúp chủ nhân bớt đau trước đã.”
…….
Lúc a Hắc lần đầu tiên giúp Quy Hải trị thương, Sư Vân Phong rốt cục cũng cảm nhận được sự truyền đến của chuông đồng tâm, sự rung động mà sau khi Quy Hải tình lại đã dùng chuông đồng tâm truyền đến.
Sư Vân Phong lần đầu tiên cảm nhận một cách rõ ràng như vậy, là tiểu Hải nhà y đang gấp gáp hô hoán y.
Tiểu Hải…..
Thở ra một hơi, Sư Vân Phong xuất ra kiếm Phá Thiên, kiếm thế sắc bén phá trận pháp phòng hộ của một vị nam tiên tu, kề trên cổ hắn, lạnh lùng nói: “ Con trai ngươi mất tích ở ma vực, sống chết không rõ, ngươi lại dám tham dự vào việc kiến tạo tường băng, ngăn cản bọn họ quay trở lại?”
Nam tiên tu không dám đối mắt với ánh mắt sắc bén của Sư Vân Phong, nhắm hai mắt lại, khóe mắt có một giọt kệ, thở dài: “ Đệ nhất Thiên tôn có lệnh, ta không dám không tuân theo.”
Sư Vân Phong cười lạnh: “ Đệ nhất Thiên tôn? Chỉ sợ là tên sợ chết mà thôi, chỉ biết ngồi chờ phi thăng. Đệ tử của hắn bị gãy tay dưới tay ta, hắn còn giả vờ bế quan không dám ra ngoài, so với ngươi còn kinh khủng hơn.:
Nam tiên tu mở to mắt, khẩn cầu: “ Lực công kích của ta qua yếu, chỉ biết thiết lập trận pháp, tiên trưởng, ta không dám cầu có thể giúp ta tìm con trai, chỉ dám cầu tiên trưởng, cầu ngài tha mạng!”
Sư vân Phong nói: “ Đem pháp đồ của pháp trận tường băng cho ra, ta sẽ tha ngươi một mạng.”
“ Aizz. Nếu như tiên trưởng muốn đi, thì hãy cho ta thời gian ba ngày, ta biết cách phá trận. Nếu như thông đạo không thay đổi vị trí là có thể thông đến Ma vực. Chỉ là mưa bão bên cạnh kia, Thiên tôn cũng không dám xuyên qua, tiên trưởng….. mong ngài bảo trọng,” nam tiên tu nói.
Sư Vân Phong gật gật đầu, thu lại kiếm, nói: “ Không cần nói lời thừa thái, mau mau đi vẽ đi, ta ở đây chờ ngươi. Nếu như thấy ước thì ngươi biết đấy.”
Nam tiên tu thấy Sư Vân Phong thu kiếm lại bèn thở phào một hơi nói: “ Ta sẽ cố gắng hết sức, đa tạ tiên trưởng tha mạng.”
Nam tiên tu nói xong, bèn bắt đầu vẽ trận pháp.
Sư Vân Phong bên cạnh quan sát hắn, vừa quan sát bên ngoài.
Bọn họ đang ở eo núi của một ngọn tiên sơn, mùa xuân vừa tới, mưa phùn lất phất. Cỏ non trên đỉnh đá trên núi cũng bắt đầu đâm chồi này lộc, dưới chân núi là một khe suối, bên ngoài tiên sơn còn có một cái ao.
Trong ao đó trồng đủ loại linh hoa linh thảo, lại còn nuôi cá nhỏ và rùa tiên. Bây giờ đang có hai con rùa tiên lớn bằng lưng Sư Vân Phong, bơi từ trong ao lên bờ, tìm một miếng đá màu xanh làm lá chắn. Trong đó co một con bò lên trên một con khác, chồng điệp lên nhau.
Sư Vân Phong không khỏi đặt tầm mắt lên trên mình rùa tiên. Giống như lần cuối cùng gặp Quy Hải, cũng lớn như vậy. Mười năm trôi qua, bé rùa thần nhà y sau khi tỉnh lại, không biết đã lớn như thế nào, không biết mai rùa đã phục hồi nguyên hình, không biết có ngoan ngoãn ăn uống không? A Sơn không biết có chăm sóc tốt cho hắn không.
Sư Vân Phong không khỏi nghĩ đến xuất thần.
Hi vọng tiểu Hải nhà y cũng giống như rùa tiên dưới chân núi, mai rùa hoàn hảo, còn có tinh thần bơi lội vận động.
A, đám rùa tiên đang làm cái gì vậy….
Sư Vân Phong quan sát tỉ mỉ, trong ánh mắt có sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.