Chương trước
Chương sau
Tên tranh ăn đến rồi!
Sư Vân Phong vừa tới liền thuận thế ngồi xuống cạnh Quy Hải. Bởi vì muốn được Quy Hải bón nên mới không theo thói quen mà ôm Quy Hải. Sư Vân Phong đối diện Quy Hải, ngồi ngay ngắn eo lưng thẳng tắp, ngực nở vai rộng, hai tay đặt trên đầu gối. Gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, mày kiếm khẽ nhăn, môi mỏng khẽ nhướng, nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay Quy Hải, ánh mắt sâu thẳm.
Quy Hải hứng thú nhìn Sư Vân Phong từ trên xuống dưới, cảm thấy có một loại cảm giác mới mẻ.
Ngay cả dáng vẻ ngồi chờ ăn cũng khí độ bất phàm như vậy, phong phạm của nhất phái tông sư, quả nhiên không hổ là phản diện mà!
Quy Hải thấy Sư Vân Phong ngồi cạnh chờ ăn, vội vàng đem miếng thịt nhét vào miệng A Sơn rồi thả đũa xuống. Xắn tay áo lên, duỗi cánh tay nhỏ mập ra, chuẩn bị cầm một đôi đũa mới để bón Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong thấy vậy, đầu lông mày khẽ giãn ra.
A Sơn thì lại không tha, nhảy bổ về hướng Quy Hải, lắc đầu quẫy đuôi, hai chân trước nhấc lên đứng bằng hai chân sau, nhe răng gầm gừ với Sư Vân Phong, móng vuốt sắc bén, nói: “ Chủ nhân có phải của người đâu, thế mà cũng dám đến tranh ăn!”
Sư Vân Phong khẽ cười nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên khó tránh khỏi có chút mê người. Nhưng lại thấy Sư Vân Phong lập tức chiêu kiếm Phá thiên ra đối với bé cù long, rồi nói: “ Ai thắng thì sẽ được bón ăn, thế nào?”
A Sơn mài móng cào mặt bàn, râu rồng khẽ run, lỗ mũi to hừ ra một tiếng, đồng thời cũng khinh khỉnh nói: “ Hứ! Sợ ngươi chắc? Cho dù lần trước thua thì lần này ta cũng sẽ không thua ngươi đâu! Nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục lần trước!”
Quy Hải nghe vậy, quét mắt nhìn Sư Vân Phong và A Sơn vài cái, cánh tay đang với lấy đũa cứ vậy mà dừng giữa không trung.
Choáng luôn, thế mà cũng đánh nhau được luôn hả?
Nhưng mà, nhìn thấy bé rồng xanh mini nhếch mũi hừ hừ đáng yêu như vậy, Quy Hải không khỏi lại cảm thấy bị moe rồi, muốn Sư Vân Phong trêu trọc hắn thêm một lát.
Lại nghe thấy Sư Vân Phong đề nghị: “
Ở đây quá nhiều người, không tốt tiến hành. Chúng ta đi đến chỗ vừa rộng rãi mà lại ẩn tàng.”
A Sơn ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy ắp tự tin nói: “ Được thôi! Dù có ở chỗ ngươi chỉ định quyết đấu thì lại làm sao chứ, ta vẫn sẽ thắng thôi! Lại còn thắng một cách cực kì đẹp trai!”
Nói xong, A Sơn quên mất hiện nay mình đang là rồng xanh bản mini, thể hiện ra dáng vẻ đẹp trai nhất của mình, ngoại trừ ngẩng đầu ưỡn ngực ra, ngay cả cái đuôi cũng vểnh lên, trôi nổi giữa không trung, lộ ra móng vuốt sắc bén sáng loáng.
Sau đó, A Sơn mắt tròn chuyển động, khóe mắt khẽ trộm liếc Quy Hải, phát hiện quả nhiên Quy Hải đang nhìn hắn, ánh mắt lập tức nhìn thẳng, rất có khí thế mà nhìn Sư Vân Phong, động tác lại càng thêm uy mãnh hữu lực.
_____ Thật là, đáng yêu chết mất thôi.
Ánh mắt Quy Hải chỉ đặt trên người A Sơn, cho nên bỏ qua ánh mắt của Sư Vân Phong.
Nhưng mà, ánh mắt của Sư Vân Phong cuối cùng vẫn hóa thành sự yêu chiều, Sờ sờ đầu tóc ngắn bóng mượt của Quy Hải, chỉ nói: “ Vậy đi thôi, dẫn các ngươi tới một nơi.”
Nói xong, Sư Vân Phong ôm Quy Hải lên, niệm quyết ẩn thân, dẫn theo bé rùa xanh biến lặn đi tới Bích Hải long cung.
Vừa vào long cung, bé cù long A Sơn liền nhìn trái nhìn phải, giống như ngựa hoang thoát dây cương chạy loạn khắp nơi, thậm chí quên mất bảo trì hình tượng uy phong mạnh mẽ của mình, kinh hỉ kêu lên:” Long cung! Nơi mà các đời trước kiến tạo để bảo hộ loại rồng! Hóa ra nó lại ở đây. Sư Vân Phong, ngươi làm thế nào mà có thể khống chế mở được cấm chế để vào đây vậy? Trong truyền thừa của ta có nói, long cung căn bản là không tiếp nhận những sinh vật không có long mạch, long huyết, long khí khống chế nó, nếu ngươi cũng là rồng sao ta không cảm nhận được vậy.”
Sư Vân Phong không trả lời, chỉ nói: “ Đừng có quên tại sao lại đến đây.”
A Sơn lập tức biến về độ lớn lúc trước, tiếp lời nói: “ Đánh! Nhất định đánh! Thêm một điều kiện, nếu như ra thắng ngươi nhất định phải trả lời ta. Ngươi thắng ta sẽ nghe lời ngươi thêm một lần!”
Nghe đến đây, Quy Hải cũng không thèm để ý ai thắng ai thua, lại chỉ muốn nghe tại sao Sư Vân Phong không có long mạch mà lại có thể khống chế long cung.
Sư Vâm Phong thì lại không hề động, nói: “ Có thể, dù sao cũng là ngươi thua.”
A Sơn lập tức xù lông lên, nhìn về phía Quy Hải, lại trợn trừng mắt nhìn Sư Vân Phong, nói: “ Ta sẽ thắng một cách đẹp mắt!”
Quy Hải nhìn dáng vẻ phản diện và A Sơn không đánh không được, cũng không có ngăn cản, chỉ nói: “ Các ngươi đánh thì đánh, không được làm thương sinh mệnh của nhau, không được lựa chỗ hiểm mà đánh. Nếu không thì.”
Quy Hải chỉ nói đến đây, không nói tiếp nữa, lấy ánh mắt “ các ngươi hiểu rồi đấy” cảnh cáo nhìn hai người họ.
Bởi vì không biết Quy Hải sẽ có loại trừng phạt nào, phản diện và A Sơn đều hướng Quy Hải đảm bảo, chỉ là học hỏi nhau, biết điểm dừng, không làm hại nhau sống chết. Quy Hải lúc này mới phê chuẩn, đồng ý song phương bắt đầu chiến đấu, đồng ý thực hiện điều kiện của kẻ thắng cuộc __ bón ăn.
Sư Vân Phong đặt Quy Hải lên giường trọng thủy, để màn trời sao trên đỉnh đầu điều tiết thành chỗ trống ngoài long cung, để đảm bảo Quy Hải không bị ảnh hưởng bởi trận đấu, đồng thời cũng tiện cho Quy Hải quan sát trận đấu. Sắp xếp xong xuôi, Sư Vân Phong bèn cùng A Sơn ra ngoài khu vực long cung bắt đầu khai trận.
Lúc Sư Vân Phong và A Sơn tập trung chuẩn bị chiến đấu, Quy Hải lại gối lên tay thoải mái nằm trên giường trọng thủy theo dõi trận đấu.
Sau mấy ngày điên cuồng ăn uống, thân thể Quy Hải cũng dần dần lớn lên, ánh mắt cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều. Tuy tốc độ của phản diện và đã vào kì Đại thừa A Sơn đều rất nhanh, nhưng Quy Hải vẫn có thể phân biệt được hình dáng của hai người họ.
Phản diện áo xanh kiếm bạc, bóng người và bóng kiếm giao tiệp, giống như hai vệt ánh kiếm, va chạm kịch liệt với thân hình cường tráng của A Sơn. A Sơn lại là một con rồng có thể ẩn hình, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, còn mang theo một đám sương mù, không trung cứ chốc lát lại rơi xuống một đợt chớp vang sấm giật.
Nhìn trong màn sao, nhìn cảnh tượng hoành tráng một người một rồng chiến đấu, Quy Hải không nằm được nữa, nhìn người khác đánh nhau, cơ thể Quy Hải cũng theo đó mà rục rịch, giống như lúc nghe được nhạc sôi động thân thể cũng theo đó mà nhảy nhót vậy.
Quy Hải nhìn đến đây, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối vì mình không biết bay. Nhìn tư thái vừa linh hoạt vừa đẹp trai của Sư Vân Phong và A Sơn khi bay lượn như con thoi trên không trung, Quy Hải cực kì ngưỡng mộ.
Nhưng mà, nhìn thấy phản diện và A Sơn chiến đấu kịch liệt như vậy, trong lòng Quy Hải không khỏi có chút ngạc nhiên. Hai cái tên này đánh nhau, hình như là vì tranh sủng, tranh xem ai được mình bón ăn!
Được rồi, đây chỉ là sự đắc ý nho nhỏ trong lòng Quy Hải, trên thực tế, Quy Hải cũng hiểu là, Sư Vân Phong thích kiếm, A Sơn thì hiếu chiến, cái gọi là muốn được bón đó thực ra chỉ là cái cớ để thỏa mãn việc đánh nhau mà thôi. Vốn dĩ bản thân họ cũng chỉ muốn cọ sát luyện tập với đối phương, đó mới chính là nguyên nhân chính mà Sư Vân Phong và A Sơn đánh nhau.
Trận chiến này, đánh hơn nửa ngày mới kết thúc.
Sau khi A Sơn thua trận, tê liệt nằm trên chỗ đất trống, nhanh chóng biến thành bé rồng nhỏ, hai chân che lấy mặt. Bị phản diện liên tiếp đánh bại khiến cho A Sơn cảm thấy cực kì mất mặt, không có dũng khí cho Quy Hải nhìn mặt nữa. Nhìn thấy giày đen của Sư Vân Phong từng bước tới gần, A Sơn không hiểu hỏi lại: “ Lần trước còn đánh ngang cơ, mới qua mấy ngày sao lại tiến bộ nhanh như vậy?”
Sư Vân Phong không hề lưu tình, dùng ánh mắt khinh thường nhìn A Sơn, lạnh lùng nói: “ Học giống như chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi. Ngươi mấy ngày này có suy nghĩ về việc hơn thua khi đối chiến không.”
“ Không có.” A Sơn trầm mặc một lát. Mấy ngàu nay đều chỉ chú ý đến chỗ Quy hải, dĩ nhiên không có nỗ lực rèn luyện.
Sư Vân phong nói: “ Ngươi cho rằng thăng đến kì Đại thừa là được rồi? Mỗi ma tu đều rất nỗ lực, ngươi không nỗ lực thì người khác sẽ nhanh chóng vượt qua ngươi, như vậy làm sao bảo vệ được tiểu chủ nhân của ngươi?”
A Sơn buồn bã nói: “ Biết rồi, từ hôm nay sẽ nỗ lực tu hành, không cô phụ sự nhờ vả của ngươi.” Sau đó lại hưng phấn, thân hình liền bắn vọt lên không trung, đối mắt với Sư vân phong nói: “ Rồi sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi!”
“ Hờ.” Sư Vân Phong chẳng ừ hử gì, chỉ nói: “ Bây giờ đã đến lúc thực hiện giao ước rồi. Có một việc cần ngươi đi làm.”
“ Việc gì?” Đồng ý cá cược thì chịu thua, A Sơn không có từ chối lập tức hỏi lại.
“ Bây giờ có ba nơi cần phải ngươi ẩn hình vào đó kiểm tra, nhìn quanh đây trặm dặm có ẩn nấp kẻ kì Đại thừa đỉnh phong nào không. Chỉ cần ẩn hình kiểm tra là được, phát hiện thì quay về báo lại cho ta.” Sư Vân Phong nói.
“ Kì Đại thừa đỉnh phong! Không phải chính là Ma quân lợi hại nhất trong đám ma tu các ngươi sao? Chẳng trách ngươi không đi, khả năng ẩn hình của ta tuy là thần thông thiên bẩm nhưng cũng không chắc chắn là sẽ không bị phát hiện.” A Sơn nói.
Sư Vân Phong giải thích: “ Đối phương có lẽ đang bế quan tu luyện, lực chú ý không tập trung vào ngoại giới. A Sơn, ngươi có thể. Nếu như ta có thể thành công hoàn thành kế hoạch, cả tòa long cung Bích hải này sẽ thuộc về ngươi.” Sư Vân Phong đưa ra mồi như với bé rồng thần.
“ Nếu như ta giúp ngươi thành công lại còn đưa nó cho ta? Ngươi tìm người làm gì, đánh hắn?” Biểu tình của A Sơn trở nên nghiêm túc hơn.
“ Đúng vậy.” Sư Vân Phong nói: “ Ta đã nói là làm. Đây là ba chỗ chưa xác định được, đi đi.”
Sư vân phong nói xong đưa cho A Sơn một khối ngọc giản.
Lúc này, Quy Hải đã đã dậy khỏi giường trọng thủy, đến bên chỗ trống ngoài long cung. Bời vì cảnh tượng trên giường trọng thủy chỉ có thể nhìn chứ không thể phát ra âm thanh để giao lưu.
A Sơn đã chuẩn bị xuất phát, nghe tiếng bước chân của Quy Hải xong bèn tha thiết quay đầu lại, dùng đôi mắt đáng thương nhìn về phía Quy Hải. Thân là một con rồng thần to lớn uy vũ mà lại tỏ vẻ đáng yêu như vậy thật là đáng xấu hổ. Quy Hải nhìn thấy vậy, trái tim có chút mềm hóa.
Sư Vân Phong không thèm để ý mà kì thị nhìn bé rồng thần một cái, nói: “ Đi đi, ngươi thua rồi, cần phải giữ lấy lời, nhanh lên.”
Quy Hải nói: “ Đi đi, ta ở đây đợi ngươi.”
A Sơn mới ba bước quay đầu lại một lần mà đi.
A Sơn vừa rời khỏi long cung, Sư Vân Phong bèn cực kì nghiêm túc ôm Quy Hải lên, nói với Quy Hải: “ Ta thắng rồi.”
“ Ừ, chúc mừng, Đại Phong thật là giỏi.” Quy Hải cũng quen thuộc mà tán thưởng.
Sư Vân Phong nói tiếp: “ Đến lúc cần phải thực hiện lời hứa rồi.”
Quy Hải hồ nghi quay mặt sang nhìn Sư Vân Phong. Cái vẻ rõ ràng cực kì nghiêm túc này của Sư Vân Phong mà chuông đồng tâm lại reo hò ầm ĩ, giống như đang nói: “ Đánh thắng rồi, mau bón đi ~!”
Quy Hải: “ …………….”
Bón thì bón vậy.
Từ trước tới giờ đều là Sư Vân Phong bón hắn, tự mình bón phản diện vẫn có loại cảm giác rất là mới mẻ.
Sau khi nghĩ xong, Sư Vân Phong đã đưa ra một đĩa nhỏ cá nướng đã được cắt xong. Quy Hải bèn cầm một đôi đũa, gắp một miếng cá nướng cho Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong khom lưng cúi đầu cao bằng Quy Hải, không chờ cá của Quy hải đến bên miệng đã duỗi cổ ra cắn miếng cá rồi. Sau khi nuốt xuống, cực kì thỏa mãn mà ngồi thẳng thân thể, không cần Quy Hải phải duỗi cái tay ngắn mập ra bón y, cầm lấy đôi đũa bắt đầu gắp cá nướng bón Quy Hải.
Bụng Quy Hải nghỉ thời gian đã đủ lâu, có thể tiếp tục ăn rồi, người mùi thơm của cá nướng bèn tiếp tục để phản diện bón hắn.
Sư Vân Phong vừa bón vừa nói: “ Sau khi Mẫu tiên quy rời đi, bèn nhờ người đưa cho ngươi lá thư này.”
Nói xong, Sư Vân Phong đưa ra một cái mai rùa nhỏ lớn bằng lòng bàn tay thả vào tay Quy Hải.
Tuy tấm mai rùa này nhìn chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng, lại chỉ là một mảnh mai lúc Mẫu tiên quy đưa cho mà thôi chứ không phải cả cái mai rùa.
Thư vừa tới tay, một dòng khí ấm áp quen thuộc liền xông vào cơ thể Quy Hải, trong đó bao hàm cả tin tức quan trọng của Mẫu tiên quy.
Quy Hải tập trung lắng nghe, xông ra đầu tiên chính là một giọng nam hùng hậu: “ Nguyệt phá đại hung, càn khôn đảo chuyển, linh khí rối loạn, mọi việc không thích hợp!”
Tiếp đó mới là giọng của Mẫu tiên quy: “ Tiểu Hải, đây chính là một quẻ mà gần đây tướng công nhà ta mới bói ra! Bói hai lần đều ra như vậy. Tiếp đó mấy ngày đều là ngày hung, con nhất định phải bảo vệ tốt mình, mọi việc đều phải cẩn thận không được xuất môn. Tiểu Hải hóa hình chắc cũng đã ổn định rồi, không cần thiết phải duy trì hình người nữa, mau chóng quay về nguyên hình đi. Dì Lam có thể dạy con phương pháp bảo trì lưới phòng hộ tùy lúc.”
Sau đó chính là công pháp dì Lam hướng dẫn, cơ hồ là lúc bị công kích, trong trạng thái vô ý thức đều có thể tự động mở ra lưới phòng hộ, để bảo đảm an toàn cho bản thân.
Quy Hải nhận được ý tốt của dì Lam, học xong công pháp này, trong lòng vạn phần cảm động. Dì Lam ở phương xa vậy mà vẫn nhớ an ủi bản thân mình, lại còn dốc lòng dạy công pháp, trước giờ chưa từng đòi hỏi hồi báo. Quy Hải quyết định, nếu sau này dì Lam và đám con cháu nhà dì cần cái gì, mình đểu sẽ hết lòng giúp đỡ.
Quy Hải lại nói cho Sư Vân Phong điều mà dì Lam đã nhắc nhở. Sư Vân Phong “ ừ” một tiếng, bèn nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự biến hóa của linh khí trời đất, suy đoán sự thay đổi sau đó, rồi nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, vậy thì mi ở lại long cung tĩnh dưỡng, không được ra ngoài.”
Quy Hải bất mãn: “ Đại Phong, vậy ngươi thì sao? Chờ A Sơn xác định được chỗ Ma quân ở, ngươi bèn lập tức đi giết Ma quân sao?”
Sư Vân Phong sờ sờ tóc Quy Hải, an ủi: “ nguyệt phá đại hung, cũng chính là ngàu hung tu luyện, Ma quân dưỡng thương dễ bị tẩu hỏa nhập ma nhất, chính là cơ hội tốt để làm việc.”
Quy Hải giơ tay đánh cái tay đang sờ tóc mình của Sư Vân Phong, nói: “ Nếu ngươi cứ một mực đi làm việc ngày đại hung, đi đối phó Ma quân vậy ta sẽ đi theo ngươi.”
Sư Vân Phong không dám sờ tóc Quy Hải nữa, hối hận thu tay lại, nói: “ Ta và A Sơn là đủ rồi, lại còn có Thủy kính chân nhân và đệ tử của ông nữa, không cần sợ.”
“ Ngươi đã nói không sợ rồi, vậy thì dẫn ta theo! Dì Lam nói rồi, ta là thụy thú, là thú may mắn, phúc trạch thâm hâụ chắc chắn sẽ không có việc gì. Cứ vậy đi. Đúng rồi, ngươi có nói mấy ngày gần đây có hành động, sao mà Ngự kiếm môn lại có vẻ rất bình tĩnh vậy. Ta còn cố ý hỏi qua, gần đây các đệ tử đều nỗ lực luyện kiếm, không có việc gì cả.” Quy Hải nói.
Quy Hải chuyển chủ đề là để cho Sư Vân Phong đồng ý.
Nếu huynh đệ muốn báo thù, tính mệnh cũng đã buộc chặt. Vậy thì Quy Hải đương nhiên đi giúp đỡ, thuận tiện thử nghiệm xem thành quả mình liều mạng ăn uống ra sao.
Mà đối với nghi vấn của Quy Hải, Sư Vân Phong không hề dấu giếm, giải thích: “ Thủy kính chân nhân muốn tìm tung tích đồng môn đệ tử của ông, trước tiên để ta không được manh động. Ngày mai, nếu như Thủy kính chân nhân có mặt ở địa điểm chiến đấu thì để A Sơn tìm được đến ông, kế hoạch đã có thể bắt đầu.”
Ngừng một lát, Sư Vân Phong lại nói: “ Tiểu Hải, sau khi việc thành thì long cung sẽ thuộc về hắn, trong long cung có phòng của mi nhưng lại không phải của mi. Tiểu cù long sẽ trở thành người quản lí của long cung, sừng và bụng của hắn đều bị ra dùng xích chế ước, hắn chịu sự chế ước của mi nên mi không cần lo lắng. Long cung vốn dĩ là muốn đưa cho mi, nhưng mi không có long mạch, không khống chế được cho nên chỉ đành sử dụng phương pháp này.”
Cần phải có huyết mạch của rồng mới có thể trở thành chủ nhân của long cung Bích hải, mới có thể giải được cấm chế, sử dụng được nhiều công năng hơn. A Sơn khá dễ khống chế, ta mới đưa long cung cho hắn.”
Quy hải kì thực không có suy nghĩ gì về long cung cả, phản diện sắp xếp thế nào cũng được.
Nhưng khi phản diện đưa bé rồng thần cho hắn làm linh sủng, thuận tiện cũng đưa long cung cho hắn luôn, khiến Quy Hải có chút được yêu thương mà lo sợ.
Phản diện quả thực đối với hắn quá tốt, Quy Hải cảm giác mình trả không nổi. Quy Hải thực sự muốn toàn tâm toàn ý giúp đỡ phản diện hoàn thành kế hoạch, để có thể xứng đáng với bản thân, chứ không phải bị nam chính trong nguyên tác ràng buộc.
Quy Hải còn có một cái nghi hoặc.
Phản diện thật sự là truyền nhân của rồng sao? Nếu không sao lại có thể khống chế long cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.