Chương trước
Chương sau
Có một chiếc giường như thế này, một khi nằm lên thì căn bản là không dậy nổi. Cái này giống với chiếc giường ấm áp đời trước của Quy Hải, mùa đông trước khi đi học luôn luôn bao bọc lấy Quy Hải, giữ Quy Hải lại không cho Quy Hải rời đi, cảm giác giường trọng thuỷ gần giống như vậy.
Quy Hải được ôm lên giường trọng thuỷ, cái mai nặng trịch liền được đỡ lấy, Quy Hải cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhõm hơn; Không chỉ như vậy, trọng thuỷ có thể nổi vạn vật, giờ được chế thành giường, khi vừa tiếp xúc với lưng Quy Hải liền tự động nổi có quy luật, thừa nhận sức nặng, dính lại ở đầu, cổ, chân tay của Quy Hải.
Lúc này, cảm giác của Quy Hải, giống như trọng lượng cơ thể đã hoàn toàn tiêu thất, cả người mang theo mai rùa phiêu trên đám mây. Khẽ động một cái, trọng thuỷ dưới giường lưu động, hệt như gió nhẹ trên mây, nhẹ nhàng mát xa cho Quy Hải.
Thật thoải mái.
Từ lúc Quy Hải ra khỏi trứng đến nay, chưa bao giờ được thoải mái như bây giờ, tất cả bộ phận cơ thể đều hoàn toàn được thả lỏng. Trong quá khứ, cho dù lúc còn nằm trong dịch trứng hay bơi lội trong nước biển thì cũng phải dùng chân liều mạng mà quạt nước mới có thể nổi lên, kháng lại sự khống chế của dòng nước.
Thân thể vừa thả lỏng, ngửi mùi thơm của gỗ an thần, tinh thần Quy Hải đều được thả lỏng, cánh tay mập và cái chân mập dang ra thành hình chữ Đại (大), không muốn động đậy. Tuy rằng không có gối, không có chăn, nhưng Quy Hải chỉ muốn nằm như vậy, hoàn toàn không muốn dậy.
Dưới thân là một chiếc giường nước vừa mềm mại thoải mái lại hoàn toàn thừa nhận được trọng lượng, trước mắt chính là bầu trời sao bao la không thấy điểm dừng.
Dưới đáy biển, tuy rằng có một bầu trời sao, Quy Hải vẫn cảm thấy kì quặc. Nhưng mà, màn đêm rộng rãi, ánh sao điểm xuyết, Quy Hải nhìn nhìn, giống như trong lòng cũng thay đổi mở rộng ra hơn, tâm tình trước kia luôn suy tính thiệt hơn, luôn nhớ mong và oán giận cha đẻ giờ cũng theo bầu trời sao mà biến mất.
Hình như thả ra hết rồi.
Quy Hải chìm sâu vào cảnh đẹp của trời sao, Sư Vân Phong lại chuyên chú nhìn Quy Hải.
Sư Vân Phong vốn dĩ nằm xuống nhưng chỉ cảm nhận một lát, liền dùng cánh tay chống đầu, nhìn xuống tư thế bé Quy Hải đang nằm thoải mái, khoé miệng khẽ cong lên, đuôi mắt mang theo ý cười.
Cố gắng nhịn việc muốn ôm cả người Quy Hải lên, Sư Vân Phong duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Quy Hải đang xoè ra, cười nói: “ Cảm giác vẫn tốt chứ?”
Bây giờ Quy Hải gần như thoải mái đến mức không muốn động đậy, bị gãi lòng bàn tay cũng chỉ cảm thấy hơi ngưa ngứa, trong lòng nghĩ phản diện thích gãi thì để y gãi một lát là được. Nghĩ như vậy, Quy Hải bèn tiếp tục nằm nhìn bầu trời sao, trả lời thật: “ Ưm, thật thoải mái, không muốn động.”
Sư Vân Phong thu cái dáng vẻ thả lỏng đó của Quy Hải vào đáy mắt, ý cười càng sâu, nói: “ Vậy thì nằm nghỉ một lát, cách thức tu luyện của rùa thần ta không hiểu, nhưng, ta phát hiện, lúc tiểu Hải ngủ kinh mạch có thể tự động hấp thu, mở rộng, ngưng tụ linh khí, thân thể cũng tự động lớn lên. Tiểu Hải, lúc mi hoá hình, dương khí cửu diệu và phần lớn linh khí ngũ hành xâm nhập vào kinh mạch, bây giờ còn chưa hoá thành linh khí của mi, nhưng vừa lúc giường nước trợ giúp nghỉ ngơi và tu luyện, tiểu Hải có cần nghỉ ngơi một lát rồi chuyển hoá.”
Quy Hải nghĩ nghĩ, thấy cũng có đạo lý, “ ừ” một tiếng, lại nói: “ Đại Phong, ta muốn ôm đồ vật gì đó mềm mềm để đi ngủ.”
Lúc trước hình rùa thì chịu, có thể liên quan đến khuyết thiếu cảm giác an toàn, Quy Hải quen việc ôm chăn ngủ, còn có thể tiện ôm lấy chăn mềm lăn tới lăn lui.
Vốn dĩ muốn trực tiếp nói cần chăn, nhưng mà, trước đó phản diện hỏi câu hỏi kì quặc, ví dụ hỏi Quy Hải dưới tình huống chưa từng nhìn thấy, sao lại biết chim to to của người mọc ở phía trước, câu này khiến trong lòng Quy Hải rung lên một hồi chuông cảnh báo, phản diện không biểu hiện đã từng cho hắn nhìn cái đó, ngàn vạn lần không thể hỏi, tránh cho bị lộ.
Nói ví dụ như, Quy Hải chưa bao giờ thấy phản diện ngủ cả, luôn là nhắm mắt ngồi, cho nên Quy Hải bây giờ cũng không nhắc đến từ “ cái chăn”.
Nhưng mà, sao bây giờ phản diện lại nằm trên giường cùng hắn vậy. Phản diện không phải trước giờ không ngủ trên giường sao.
Sau đó Sư Vân Phong vừa nghe Quy Hải muốn ôm cái gì đó để ngủ, lập tức não bổ rằng bé Quy Hải ngay cả khi ngủ cũng không nỡ rời xa mình, trong lòng nóng bỏng, chuông đồng tâm nóng đến phát đỏ, sém chút nữa bỏng hỏng luôn thức hải Quy Hải.
Quy Hải: “ ……” phản diện lại nghĩ lung tung cái gì vậy.
Sư Vân Phong gác tay trái lên đầu, giữ nguyên tư thế nhìn Quy Hải, duỗi cánh tay phải về phía Quy Hải, nói rằng: “ Cánh tay cho mi ôm.”
Quy Hải dứt khoát một hơi từ chối: “ Không muốn, cánh tay nặng, muốn nhẹ cơ, còn muốn lớn một chút.”
Thời khắc này, tim Sư Vân Phong cũng vỡ nát rồi. Cánh tay cứng rắn của y đơ giữa chừng, thật lâu cũng không thu lại.
Bé Quy Hải đầy mặt ghét bỏ đối với trọng lượng cánh tay của mình là chuyện gì vậy.
“ Không có đồ vật nào như vậy.” Sư Vân Phong đương nhiên biết cái chăn, nhưng mà, do nhất thời đau lòng nên không nghĩ ra.
“ Ồ, thôi không sao.” Quy Hải chỉ đành thất vọng than vãn. Trước khi ngủ, lại nghĩ tới đồ vật trước đó muốn Sư Vân Phong đi lấy, Quy Hải bèn nói: “ Đại Phong, từ sau khi hoá hình ta có một loại năng lực.”
“ Năng lực gì?” Sư Vân Phong vừa nãy không thoả mãn yêu cầu của Quy Hải, tuy bị Quy Hải từ chối ôm ấp nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi. Lúc này bèn thuận theo lời nói Quy Hải mà hỏi.
Quy Hải nói dối: “ Có một chút năng lực dự đoán. Có một món bảo vật đang kêu gọi ta, khiến ta không ngủ được.”
Sư Vân Phong khẽ chau mày, trầm giọng hỏi: “ Làm mi không ngủ được, là cái gì, ở đâu, nói ta nghe.”
Quy Hải nhớ lại nội dung nam chính trong sách đi đoạt bảo, nói: “ Đại khái là một loại nước, trọng thuỷ có thể khiến chúng ta nổi lên, nó ngược lại với trọng thuỷ, loại nước này có thể khiến chúng ta chìm xuống tận đáy. Đại Phong, ta biết nó ở đâu, ta muốn lấy về chơi.”
Sư Vân Phong ngồi xuống, nhìn Quy Hải, ánh mắt suy tư.
Thấy dáng vẻ Sư Vân Phong như vậy, Quy Hải không khỏi có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm Sư Vân Phong, trong lòng nghĩ, thôi xong, có phải nói quá nhiều khiến phản diện hoài nghi rồi không.
Sư Vân Phong lại hỏi: “ Mi muốn lấy về chơi?”
Quy Hải khẩn trương gật gật đầu.
Sư Vân Phong không nói tiếp, chỉ hỏi: “ Nó làm sao gọi mi vậy.”
Quy Hải thở phào một hơi, tiếp tục biên đạo: “ Ta có thể nhìn thấy một cảnh tượng, đại khái là ở phía nam Ngự Kiếm môn, có một cái hang màu đen, dòng nước biển vẫn cứ trút vào đó. Thứ đó ở phía dưới hang động.”
Sư Vân Phong suy nghĩ một lát, tay khẽ lật, bầu trời sao trên đầu y liền biến thành cảnh tượng mà Quy Hải nói. Sư Vân Phong hỏi: “ Có phải ở đây không? Đây là cấm địa ở phía nam của Ngự Kiếm môn, người đến gần đều bị động đen hút vào, từ trước tới giờ chưa từng có người sống sót trở ra.”
Quy Hải quan sát một lát, đáp: “ Đúng, chính là trong này. Đại Phong, sao ngươi tìm được nhanh vậy? Cảnh tượng này, là trước kia hay hiện tại vậy?”
Sư Vân Phong giải thích: “ Đây là trung khu của Bích hải long cung. Trước khi Long vương mang theo cả long cung cùng phi thăng, từng ở nơi này, tuần tra cả Bích hải. Thông qua những tinh thạch này, có thể nhìn thấy từng khu hải vực của Bích hải. Tuy Ma tu đã chiếm Bích hải thành khu vực tu luyện nhưng không hề biết chủ long cung có thể giám sát. Lúc trước, hiện tại của cả hải vực Bích hải ta đều có thể nhìn thấy. Chỉ tiếc, cả Ma vực lớn hơn rất nhiều lĩnh vực Bích hải, ta chỉ có thể nhìn đến một phần.”
Quy Hải vừa nghe, mắt sáng bừng, tuy vẫn nằm trên giường, nhưng trong lòng lại nhảy nhót hỏi: “ Hoá ra Đại Phong là chủ của long cung.”
Sư Vân Phong “ Ừm” một tiếng, ngồi thẳng người, duy trì khí độ uy nghiêm.
Quy Hải quét hai mắt về phía Sư Vân Phong đang ngồi nghiêm chỉnh, thời khắc này, hai hàng mày kiếm không nộ mà uy, cái mũi cao thẳng đó, đôi môi mỏng đang mím chặt đó, quả thực rất có khí thế.
Dáng người ngồi khí thế như vậy mà Quy Hải lại nằm thật khiến Quy Hải cảm thấy có chút áp lực.
Nhưng mà, chuông đồng tâm vẫn cứ đỏ rực đến phát bỏng, khí thế Sư Vân Phong chỉ là biểu hiện một chút mà thôi, căn bản không thể áp chế Quy Hải, cho nên Quy Hải yên tâm nằm trên giường nước, hỏi: “ Vậy, ý, chờ chút, trong này có người?”
Hình ảnh trên đỉnh đầu, có ba người mặc đồ trắng đang ngự kiếm bay qua biển, một già hai trẻ. Tuy một thân đồ trắng nhưng lại không phải hình thức của Mê mộng tông.
Sư Vân Phong không hề kinh ngạc, bình tĩnh giải thích: “ Bọn họ là tu tiên giả lén vào.”
Quy Hải nhìn trong hình thân ảnh biến mất của ba kẻ tu tiên kia, tò mò hỏi: “ Tu tiên giả? Không phải là địch sao? Ở gần khu vực của Ngự Kiếm môn không sao à?”
Sư Vân Phong nói: “ Ngự Kiếm môn vốn là chi của môn phái tu tiên, giống Mê mộng tông vậy, tuy tạm thời dựa vào Ma tu nhưng trước giờ không hề tham dự vào việc tranh giành của tiên ma, không giống Vạn đồ tông, lấy thi thể quỷ hồn về luyện khí, tu tiên giả và chúng ta cũng không thù không oán. Tiểu Hải, ta giống bọn họ, đều coi Vạn đồ tông là địch nhân.”
Quy Hải xoay vấn đề về trên nhược thuỷ: “ Như vậy, đại Phong, có thể nhìn cảnh tượng trong vòng năm trăm năm chỗ cấm địa đó không? Dự cảm nói cho ta, chỗ cấm địa tuy rằng nguy hiểm, nhưng có chu kỳ yên lặng. Chờ lúc nó yên lặng lại dựa gần là sẽ an toàn.”
Sư Vân Phong nghe xong, lập tức mở ra phần ghi lại năm trăm năm của cấm địa, nhanh chóng nhìn lại, cuối cùng phát hiện, chu kỳ yên lặng của hải lưu nơi cấm địa là 120 năm một lần, mỗi lần sẽ yên lặng ba ngày.
Quy Hải nhìn, phát hiện ra hoá ra nó giống như những miêu tả chính trong “ Bội Đức Thiên Tôn”.
Nam chính trong nguyên tác đi qua hai lần, phát hiện bí mật của cấm địa, khổ mỗi thời cơ không đúng, kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục, chờ được đến ba ngày yên lặng, len lén chuồn vào Ma vực, mới đoạt được nhược thuỷ dưới đáy cấm địa. Xem ra nam chính nguyên tác cũng không viết ra đồ giả để lừa hắn.
Quy Hải bèn nói: “ Đại Phong, ba ngày sau, nó sẽ bắt đầu yên lặng. Ta muốn đi một chuyến lấy thứ đồ đang kêu gọi ta về để chơi đùa.”
Đương nhiên, Quy Hải dù nói mình muốn tự mình đi, nhưng hắn biết thừa, mình nói muốn đi lấy đồ chơi, phản diện chắc chắn sẽ đi cùng.
Quả nhiên, Sư Vân Phong lập tức tự đề cử, nói: “Mi muốn, ta liền đi lấy. Ở đây rất an toàn, mi cứ nằm nghỉ ngơi.”
Nhưng nghe phản diện nói muốn một mình đi, Quy Hải lại có chút lo lắng. Bởi vì, Quy Hải không biết trong nguyên tác miêu tả phương pháp đoạt bảo có an toàn hay không, hắn không muốn bởi vì hắn mà phản diện liều mạng tiến nhập hiểm cảnh, dù sao, an nguy của phản diện cũng liên quan đến sinh mạng của hắn.
Thế là, Quy Hải bèn nói: “ Không, ba ngày sau, ta sẽ đi cùng ngươi.”
Sư Vân Phong nghe vậy, trong lòng ấm áp, tự tin nói: “ Ta biết bên trong có cái gì, vốn dĩ không cần thì không tính đi lấy. Nhưng mi đã muốn chơi thì ta có phương pháp an toàn để lấy. Tiểu Hải, mi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi”
Quy Hải chớp chớp mắt, phản diện sớm đã biết rồi?
Xem ra phản diện nhìn thì có vẻ lợi hại, trên thực tế suy nghĩ lại rất đơn giản. Rõ ràng biết có bảo vật, lại nằm trong lĩnh vực của Ngự Kiếm môn của mình mà không lấy, để lại cho nam chính nguyên tác lén trộm về đối phó mình.
Nếu là Quy Hải, bất luận hữu dụng hay vô dụng, chắc chắn sẽ cất đi trước.
Sư Vân Phong thấy dáng vẻ Quy Hải như có điều suy nghĩ, vẫn là không muốn đi ngủ, bèn nói: “ Tiểu Hải, bây giờ mi cứ nghỉ ngơi trước, đối với việc tu hành của mi mới có lợi. Không cần lo lắng cho ta, lời tiểu Hải nói, ta nhất định sẽ tin tưởng. Nhưng mà, việc dự báo, không thể tìm ra manh mối ta sẽ không quá tin, sẽ cực kì cẩn thận. Mi ngủ đi, ta trông mi.”
Quy Hải nghe xong yên tâm hơn, linh khí trong cơ thể bạo chống cũng là lúc cần phải xử lý. Dù sao phản diện đã nhiều lần nhấn mạnh hy vọng mình đi ngủ, Quy Hải bèn nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này, Sư Vân Phong di chuyển sang ngồi cạnh Quy Hải, duỗi tay ra, dắt lấy cánh tay mập mạp của Quy Hải. Giống như việc làm quen thuộc vậy, mọi động tác đều là hay làm quen tay.
Lúc này, Quy Hải đã ngủ say.
Sư Vân Phong thấp giọng lải nhải: “ Thần rùa bảy sắc, thời kì thượng cổ mới có thần thú. Trong ghi chép của nhiều sách, rùa thần thành niên mới có năng lực bói toán. Tiểu Hải, mi mới sinh ra không lâu, sao lại cảm nhận được sự kêu gọi của nhược thuỷ chứ? Nhìn đến cảnh tượng bên ngoài của nhược thuỷ còn biết tường tận như vậy.”
Quy Hải đã ngủ say, căn bản không thể trả lời Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của Quy Hải, lại thấp giọng lẩm bẩm: “ Lẽ nào, nhỏ như vậy đã thành niên rồi…..”
Dù nhìn thế nào cũng không giống.
Sư Vân Phong dựa gần Quy Hải, ánh nhìn rơi xuống dưới mai bụng Quy Hải, nhẹ giọng than: “ Cũng phải, chỗ đó tráng kiện như vậy cũng có thể giải thích. Tuy trong sách có miêu tả liên quan, nhưng trên thực tế lại không có tham chiếu. Chỉ là, nếu như tiểu Hải thật sự thành niên vậy chẳng phải là có thể có em bé rồi sao.”
( Đùa chứ đoạn này tôi thấy bạn Sư Vân Phong thật là …:v)
Sư Vân Phong chỉ trầm tư một lát, rất nhanh liền không dây dưa vấn đề này nữa mà lần nữa nằm cạnh người Quy Hải, cánh tay xuyên qua dưới cổ Quy Hải, ôm chặt lấy Quy Hải.
Quy Hải tuy ngủ say, nhưng có thói quen tìm đồ vật có thể ôm. Thân thể ấm áp của Sư Vân Phong vừa dựa vào gần, Quy Hải liền tự giác ôm lấy eo Sư Vân Phong, đầu tựa vào hõm vai Sư Vân Phong cọ cọ, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.
Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải, cúi đầu nhìn Quy Hải, thấy khuôn mặt hình trứng tròn tròn của Quy Hải, lông mi dài dài, làn da trắng mềm, tứ chi đáng yêu ôm lấy mình, căn bản không nỡ rời mắt. Bèn nhắm hai mắt lại, một bên điều khí tu luyện, một bên thưởng thức tư thế ngủ của Quy Hải.
Quy Hải ngủ rất sâu, không hề biết mình vừa ngủ đã là chín ngày.
Vừa tỉnh, còn chưa mở mắt, Quy Hải phát hiện mình ôm một cái gối lớn rất ấm áp, gối ôm này tuy có lực đàn hồi nhưng rõ ràng không có mềm mại gì, gối lên cũng không giống với khi gối trên giường nước.
Mở mắt ra, Quy Hải kinh ngạc phát hiện, cái gối ôm hoá ra lại là phản diện. Phản diện lại còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.