Chương trước
Chương sau
Dịch: YZ

Beta: YZ

Hành động của phản diện càng ngày càng chậm, tâm tình của Quy Hải lại càng ngày càng gấp. Vất vả lắm mới chờ được đến lúc gặp mặt, Quy Hải lại không ngờ tới, mẫu tiên quy trong truyền thuyết sau khi hoá hình xong lại là cái vẻ này.

Dù cho có hoá hình nhưng vừa nhìn nàng ai cũng biết nàng không phải người.

Đích thực là thân thể của con người, nhưng dáng người của mẫu tiên quy bằng phẳng, vai rộng như Sư Vân Phong, nhìn từ xa thì đích thị là hình tượng của một nữ hán tử.

Đợi đến khi bay đến gần thì lại thấy nàng ta choàng một chiếc áo gấm màu lam đậm, da toàn thân đều hiện lên màu xanh da trời, trên đầu trơn bóng không những không có tóc mà còn có vảy, thậm chí chúng còn phản xạ lại ánh sáng mặt trời.

Lại nhìn kĩ hơn Quy Hải phát hiện, khuôn mặt nàng ta cũng không giống người, không có lông mày, cái đôi mắt tam giác nhỏ tí đặt lần lượt ở hai bên đầu, đuôi mắt chúi xuống. Không có sống mũi mà hai lỗ mũi đột nhiên xuất hiện ở giữa khuôn mặt. Mà dưới lỗ mũi là cái miệng rộng hoác tới mang tai.

Sư Vân Phong và Quy Hải nhìn thấy tướng mạo của mẫu tiên quy này cùng lúc đơ luôn.

Mà con rùa tiên cái này lại cực kì tự tin về nhan sắc của mình, mặt mày tươi cười đầy hăm hở đứng bên cạnh thiếu nữ áo trắng.

Thiếu nữ áo trắng giới thiệu với Sư Vân Phong: " Vị này chính là mẫu tiên quy, tên là A Lam, đã có hơn một ngàn một trăm tuổi rồi. Rất đẹp phải không?"

Quy Hải: Σ(°△°|||)︴

Rùa tiên ngàn năm mà sau khi hoá hình lại như thế này, không phải trêu hắn đấy chứ.

Phản diện không đáng tin, tìm thầy dạy biến hình xem ra cũng chẳng đáng tin cậy gì cả.

Quy Hải đột nhiên có một chút lo lắng không hề nhẹ, sau khi mình hoá hình chắc không phải cũng như vậy chứ?!

Vậy hắn nên hay là không nên hoá hình nữa đây _(:3∠)_

Tuy rằng ngoại hình vẫn còn giữ đặc trưng của rùa, nhưng mà giọng nói của mẫu tiên quy này rất ngọt ngào. Nàng tò mò nhìn kĩ Quy Hải, dùng tiếng nói ngọt ngào nói với Sư Vân Phong: " Cần dạy biến hình chính là bé rùa anh tuấn này sao? Cho ta ôm một chút để ta có thể nói chuyện với hắn."

Sư Vân Phong ôm Quy Hải không rời tay, hỏi: " Muốn dạy hoá hình cứ trực tiếp nói là được, hắn có thể hiểu được tiếng người."

Mẫu tiên quy A Lam lại giải thích: " Giữa chủng tộc của bọn ta có phương thức giao lưu đặc thù. Chỉ cần tứ chi cùng tiếp xúc là có thể giao lưu. Bé rùa thần có thể hiểu tiếng người biết chúng ta đang nói gì, nhưng mà chúng ta lại không biết hắn muốn nói cái gì, không biết hắn muốn hỏi cái gì, hơn nữa sẽ không thể giải thích nghi hoặc cho hắn."

Sư Vân Phong suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng để mẫu tiên quy sờ vào Quy Hải. Mọi người ngồi bên bàn đá, Quy Hải được đặt lên trên gối ngọc. Sư Vân Phong túm một cái chân mập của Quy Hải đưa cái chân mập đó cho mẫu tiên quy.

Mẫu tiên quy mang theo ý cười nhìn Sư Vân Phong, mới duỗi ra ngón trỏ duy trì sự tiếp xúc với cái chân mập của Quy Hải.

Phi thường kì diệu, khi ngón tay vừa chạm vào liền có một dòng khí ấm áp xông vào. Quy Hải dùng ý thức cảm nhận được nó, dòng khí ấm áp đó biến thành ngôn ngữ: " Hoá ra là một bé rùa mới phá vỏ chưa lâu! Linh khí lại nồng đậm như vậy, rùa thần quả nhiên bất phàm. Bé rùa gọi ta là dì Lam là được, biết nói chuyện không? Dì dạy con."

Nói là câu văn, không bằng nói là trực tiếp hiểu rõ tư tưởng với cảm xúc, vượt qua ngôn ngữ trực tiếp giao lưu. Ngoại trừ điều này ra, mẫu tiên quy còn diễn trực tiếp cho Quy Hải từng bước làm thế nào để hoá ra dòng khí ấm áp đó để giao lưu.

Quy Hải vừa nhìn là biết làm, phương pháp giao lưu của mẫu tiên quy so sánh với thiên thư mà tác giả nguyên tác tặng cho dễ dàng nắm bắt hơn.

Mẫu tiên quy lại truyền đến dòng khí ấm thứ hai: " Biết rồi chứ? Phương pháp này ở trong tộc rùa đều sử dụng, chỉ là không thể vượt qua chủng tộc để giao lưu."

Quy Hải cũng thử tạo dòng khí đó, truyền đến mẫu tiên quy: " Dì Lam?"

Mẫu tiên quy thấy Quy Hải hồi đáp lại, cực kì hưng phấn, cái miệng rộng đó ngoác ra cười, kéo dài đến tận mang tai, hướng Quy Hải hỏi: " Vừa dạy đã biết làm, bé rùa thần thật là thông minh! Con xưng hô như thế nào? Nghe nói con muốn hoá hình đúng không?"

Quy Hải trả lời từng câu một: " Cảm ơn dì Lam đã dạy ta. Ta là Quy Hải, đúng là muốn hoá hình muốn dì Lam dạy cách có thể biến thành người."

Mẫu tiên quy cười đáp: " Bé A Hải, con cảm thấy sau khi ta hoá hình tướng mạo như thế nào? Có phải rất đẹp hay không?"

Quy Hải: "..... Ầy.... rất là độc đáo."

Lấy ánh mắt của con người về nhìn thì tạo hình nhân loại của mẫu tiên quy rất độc đáo; nhưng mà Quy Hải lấy ánh mắt của rùa về nhìn thì tướng mạo của mẫu tiên quy quả thực rất đẹp.

Thế là Quy Hải che mặt, lại bổ sung thêm một câu: " Dì Lam, cực kì xinh gái."

Mẫu tiên quy vừa nghe lập tức hướng Sư Vân Phong khoe khoang: " Ha ha, bé rùa khen tướng mạo của ta sau khi hoá hình rất độc đáo, rất đẹp đó!" Sau đó mới nói với Quy Hải: " Cảm ơn bé A Hải, dì sẽ dạy con thật tốt, để cho con sau khi hoá hình vẫn giữ được vẻ anh tuấn như bây giờ."

Mặt Sư Vân Phong đen sì.

Y lặng lẽ so sánh khuôn mặt mình với khuôn mặt của mẫu tiên quy kia một lúc, lại thấy cái dáng vẻ xấu hổ che mặt của Quy Hải, mặt lại càng đen hơn.

Quy Hải chỉ là kinh ngạc khi mình dùng thẩm mĩ của rùa để thưởng thức vẻ đẹp của mẫu tiên quy, đảo mắt lại khôi phục bình thường, tò mò hỏi: " Dì Lam, sau khi hoá hình đều sẽ giữ lại màu da và hình dáng vốn có của chúng ta sao?"

Mẫu tiên quy nói: " Đương nhiên không phải rồi, sau khi hoá hình vốn dĩ là dáng vẻ của nhân loại, không đẹp bằng dáng vẻ vốn có của chúng ta. Dì phải mất rất nhiều sức lực mới giữ được dáng vẻ như bây giờ đó! Bé A Hải, con mới sinh sao lại muốn biến thành người chứ? Rõ ràng hình dáng rùa anh tuấn như vậy, nguyên hình mới là thoải mái nhất. Ngự thú môn có rất nhiều rùa không muốn hoá hình đó, tướng công nhà ta cũng không muốn hoá hình."

Quy Hải: .....

Thẩm mĩ quan của mẫu tiên quy quả thực thập phần độc đáo.

Nhưng mà thì ra không phải rùa được nuôi trong Ngự kiếm môn không thể hoá hình mà là không muốn hoá hình, cảm thấy nguyên hình rùa anh tuấn hơn. Cho nên khi mẫu tiên quy dù có hoá hình thì cũng vẫn duy trì dáng vẻ nguyên hình, lại còn vô cùng tự tin.

Mà Sư Vân Phong thấy Quy Hải với mẫu tiên quy ngón tay chạm bàn chân, nhìn có vẻ cực kì hữu hảo, nói chuyện vui vẻ, mà bản thân mình lại không hề biết bé rùa yêu quý và mẫu tiên quy kia nói cái gì. Ngữ khí nặng nề hỏi một câu: " Dạy học tiến hành đến đâu rồi? Bé rùa còn có nghi vấn gì không?"

Mẫu tiên quy hiểu ý của Sư Vân Phong, không phải là giục nàng để nàng mau chóng nói xong mau chóng đi hay sao? Nàng mới không như vậy.

Chỉ nghe thấy mẫu tiên quy một mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: " Cái này phải từ từ. Bé A Hải linh khí ngũ hành không đủ, ta phải lưu lại, xem hắn an toàn hoá hình mới có thể yên tâm rời đi."

Sư Vân Phong không phản đối cũng không duy trì, chỉ nhấn mạnh lại: " Bé A Hải."

Mẫu tiên quy một bộ kinh ngạc: " Ừ. Quy (quay) Hải, Hải Quy ( rùa biển),môn chủ lấy cái tên này thật sự là đơn giản trực tiếp!"

Quy Hải: .....

Mặt Sư Vân Phong vốn đã đen nay không thể đen hơn được nữa.

Y.... hoàn toàn quên mất việc phải đặt tên cho bé rùa.

Sư Vân Phong nâng Quy Hải lên, để Quy Hải tránh khỏi tiếp xúc của mẫu tiên quy, hỏi: " Hỏi mi mấy vấn đề, nếu như đúng, nháy mắt trái, nếu không đúng, thì nháy mắt phải."

Sư Vân Phong tuy không có phương thức giao lưu đặc thù của loài rùa nhưng y cũng có phương pháp giao lưu với bé rùa nhà y.

Mẫu tiên quy thấy vậy, ngón tay trỏ của nàng ngưng ở chỗ cũ, mới nói chuyện với bé rùa thần đẹp trai mấy câu mà nhanh như vậy đã bị thu về rồi.

Quy Hải cũng có một ít vấn đề chưa hỏi hết, hắn muốn hỏi mẫu tiên quy một chút sự tình của tộc rùa, ngoại trừ việc hoá hình ra, thì có thể hiểu đôi chút về bản thân, học chút bản lĩnh.

Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong bắt đầu hỏi câu đầu tiên: " Mi tên là Quy Hải?"

Quy Hải nháy con mắt bên trái.

Sư Vân Phong nhếch môi, hỏi câu thứ hai: " Mi thấy mẫu tiên quy, rất——— độc đáo, còn rất đẹp, đúng không?"

Quy Hải: ......

Vạn vạn không ngờ tới phản diện cư nhiên lại hỏi loại câu hỏi này.

Trước mặt tiền bối mẫu quy, Quy Hải đương nhiên nháy con mắt bên trái biểu thị khẳng định rồi.

Lúc này, sắc trời đã đen hoàn toàn, đệ tử Ngự Kiếm môn đốt đuốc lên, không có đem dạ minh châu sáng như ban ngày ra. Ánh đuốc lập loè, mặt Sư Vân Phong giấu trong bóng tối, mặt nặng như chì, so sánh với vừa nãy lại càng tối tăm hơn.

Sư Vân Phong ném ra câu hỏi cuối cùng: " Mi muốn mẫu tiên quy ở lại, dạy mi hết quá trình hoá hình?"

Quy Hải mẫn cảm quan sát Sư Vân Phong có gì đó sai sai, nhưng xác thực muốn mẫu tiên quy lưu lại, cho nên chớp con mắt bên trái, lại dùng cái chân mập gãi gãi Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong cảm nhận được lòng bàn tay ngưa ngứa, sắc mặt cũng tốt lên vài phần, gãi lại Quy Hải, đồng ý: " Vậy thì lưu lại đi. Thời gian không còn sớm, mời quay về nghỉ ngơi ngày mai lại tới."

# Phản diện thật là kiêu#

# Làm như người ta phải vừa khóc vừa cầu để dạy rùa nhà y cách hoá hình vậy#

Quy Hải im lặng chửi thầm, nhưng nhìn thấy phản ứng của người ta cái vẻ lẽ đương nhiên không có ý kiến gì với phản diện.

Sư Vân Phong nói xong liền lệnh người sắp xếp chỗ nghỉ cho mẫu tiên quy và thiếu nữ áo trắng của Ngự kiếm môn. Vốn dĩ chỉ sắp xếp một phòng, mẫu tiên quy lại đề xuất ý kiến của mình: " Ta còn dẫn theo rất nhiều bé rùa thần mới sinh chưa lâu tới. Bọn chúng cứ ở trong không gian linh sủng không thoải mái, muốn chỗ ở rộng một chút."

Sư Vân Phong bèn hào phóng an bài: " Cả hòn đảo nhỏ này để các ngươi tạm thời ở lại, đủ chưa?"

Mẫu tiên quy không ý kiến gì nữa, lại hỏi Sư Vân Phong: " Ta có lúc sẽ dẫn bọn trẻ ra ngoài biển chơi, mong môn chủ sắp xếp một chút tránh cho va chạm."

Sư Vân Phong bèn cắt cho mẫu tiên quy một mảnh hải vực, thừa nhận sẽ sắp xếp người trong môn đi bảo vệ.

Sau khi an bài xong, Sư Vân Phong chuẩn bị đem Quy Hải đi về, ở phương xa lại truyền đến âm thanh của thanh kiếm xé không mà tới.

Theo tới là một giọng nam hùng hậu: " Tên nhóc kì Nguyên Anh từ đâu đến, dám nhân lúc ta bế quan, thảm sát đồng môn, đem thi thể con ta ra thị chúng! Còn dám đem đảo nhỏ của con ta bày tiệc đón khách! Không quản là môn chủ hay không, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn bọn mi!"

Tiếng nói vừa dứt, từ xa một bóng người bị ném tới, Sư Vân Phong đột nhiên ra tay, trên không trung đỡ lấy mới khiến cho người đến tránh khỏi thảm trạng đâm sầm vào mặt đá cứng rắn. Quy Hải nhìn kĩ lại, người bị quăng tới hoá ra là Trác Tư Dịch.

Chỉ thấy hắn toàn thân là máu, ôm lấy cánh tay phải bị gãy vụn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đây là lần đầu tiên Quy Hải trực diện thảm cảnh Ma tu tương tàn đầy máu tanh.

Lại nghe thấy giọng nam trầm đó cười ha ha, cao giọng nói: " Dám dùng tay phải chém con ta, ta liền phế đi cánh tay phải của ngươi, xem ngươi còn có thể ngự kiếm hay không!"

Tề A Hổ nghe tin bay tới, nhìn thấy thảm trạng của Trác Tư Dịch, phẫn nộ: " Con ngươi là tên chuột nhắt vứt bỏ đồng môn để chạy trốn, ngươi tuy là kì Hợp thể, môn phái gặp nạn lại không hề xuất hiện trợ giúp, từ xưa đến nay tư tàng tài nguyên mà lại không đóng góp công lao gì cho môn phái, giết hắn thì đã làm sao!"

Không trung truyền đến tiếng cười quỷ dị, chủ nhân của giọng nam trung cuối cùng cũng tới, trong bóng tối xuất hiện hàng vạn tia sáng lạnh lẽo, giống như sao băng mang theo áp lực dời non lấp bể, hướng Sư Vân Phong bọn họ nện tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.