Một tiếng " Ra đây" lạnh lẽo ác liệt của Sư Vân Phong, Quy Hải vì thế mà vô cùng khẩn trương, cơ thịt căng cứng, đình chỉ hô hấp, động cũng không dám động. Cái chỗ sưng lên của hắn cũng đã bớt xuống, cả cây đã rụt lại.
Lập tức, Quy Hải thả lỏng toàn thân, chậm chạp hạ cái đuôi xuống, Hắn khẩn trương cái gì nhỉ, phản diện cho dù có ở gần thì cũng tìm không được hắn mà.
Quy Hải từ trong khe hở duỗi người ra phía trước, duỗi dài cổ, lại liếc phản diện một cái.
Không ngoài ý muốn, thời khắc này bức tranh về phản diện Sư Vân Phong cực kì đẹp, nhãn thần lạnh lẽo, môi miệng mím lại thành một đường, thậm chí mặt cũng đã biến xanh——đó là do cây trúc tản ra ánh sáng màu xanh, nên ánh ra gương mặt xanh lá.
Trong rừng trúc xanh phát ra chút ánh sáng le lói, phản diện Sư Vân Phong vẫn cứ một thân thanh y, gương mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như thanh lợi kiếm, tay phải vẫn cầm thanh kiếm bạc, giống như kiếm khách đòi mạng, lại như lệ quỷ thanh y, có thể tuỳ thời xuất kích đoạt mạng!
Quy Hải chỉ liếc một cái, lại càng không dám đi ra ngoài.
Cho dù sau khi ngủ một giấc, Quy Hải đã tiến hóa thành rùa tia chớp có thể cứng thì vẫn cảm thấy chẳng có tác dụng gì. Khi đối diện với Sư Vân Phong, trực giác " Sư Vân Phong không ăn được", chỉ cảm thấy thời khắc này Sư Vân Phong lại còn khó đối phó hơn lúc bình thường.
Cái câu " Ra đây" của Sư Vân Phong, trong tai Quy Hải thì nó đồng nghĩa với câu " Mi ra đây, ta bảo đảm không đánh chết mi", nhưng mà___đi ra sẽ đảm bảo tiết tấu bị đánh pằng pằng pằng, Quy Hải làm sao mà dám đi ra ngoài chứ?
Nhưng việc hỏng ở chỗ chính là cái liếc mắt đó của Quy Hải.
Phản diện Sư Vân Phong mắt nhìn 6 phương tai nghe 8 hướng, thời khắc này linh thức mở rộng, ý đồ tìm kiếm vị trí của Quy Hải. Nếu như Quy Hải không liếc mắt, đảm bảo vẫn còn trốn được, tiếc là—
Khi đường nhìn của Quy Hải rơi trên người Sư Vân Phong, Sư Vân Phong cảm nhận được hắn. Chuyển mắt một cái, ánh nhìn lạnh lẽo rơi trên người Quy Hải đang ở trong khe đá.
Σ( ° △°|||)︴
Bị phát hiện rồi! Quy Hải cả người phát lạnh, đánh cái rùng mình, tim đập thình thịch, cực kì lo lắng cho tình cảnh hiện tại của mình. Sắp chết rồi, tiếp theo chỉ sợ phản diện sẽ làm gì đó với hắn? Tảng đá mà mình đang nấp này chẳng an toàn chút nào, dễ dàng bị phản diện chém nát, sau đó đem hắn khoét ra.
Sau đó phản ứng của Sư Vân Phong khiến Quy Hải không ngờ tới.
Sư Vân Phong nhìn thấy cái chân ngắn của Quy Hải không ngừng lùi lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Quy Hải, cái vẻ mặt lạnh lẽo của y cứng một lúc, một bước giẫm lên trước, một bước để sau, quỳ đối diện Quy Hải, đối diện với ánh nhìn của Quy Hải, nhẹ nhàng nói: " Hóa ra mi ở đây, vừa nãy sao lại chạy vậy? Là ta làm đau mi phải không? Xin lỗi, vậy sau này ta sẽ nhẹ một chút."
...... Nhẹ một chút.
=口=
Quy Hải ở trong khe hở lại rụt lại hai bước.
Sư Vân Phong thấy vậy, tiếc hận nói: " Nhẹ một chút cũng không được sao? Nếu như mi không thích, vậy ta____Sau này không nghịch nữa, mi ra đây đi?"
Quy Hải vẫn muốn lùi lại, nhưng mà khe hở không đủ lớn, Quy Hải bi thương bị kẹt rồi.
Sư Vân Phong thấy Quy Hải không động, có chút lo lắng, nói: " Tiệc đã bưng lên gần hết rồi, có phải đói quá không động được nữa hay không?"
Tuy bị kẹt lại, Quy Hải dứt khoát lùi lại. Hừ, đồ ăn ngon còn chưa lên núi, đã muốn dùng mĩ thực đến dụ dỗ hắn!
Sư Vân Phong vẫn cứ ngồi, mắt thấy rùa con yêu quý đang trốn tránh y, sao dỗ mãi vẫn không chịu ra vậy, nắm chặt thanh kiếm bên tay phải, lông mày khẽ cau, đau khổ mà suy nghĩ.
Không phải y không thể chém nát tảng đá này, đem Quy Hải ra tiếp tục đùa nghịch. Chỉ là, việc Quy Hải chủ động bước ra với việc Sư Vân Phong cường ngạnh đem hắn ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
#Mình đã làm cái gì, tại sao rùa con lại muốn chạy?#
#Ngay cả đồ ăn ngon cũng không cần, phải làm sao rùa con mới chịu đi ra đây?#
#Làm thế nào để dỗ dành rùa con yêu quý đây?#
Sư Vân Phong khổ não một lúc, rất nhanh đã có người đến giúp y giải quyết phiền não này.
Người tới là Vân Mộng tiên tử.
Lúc này tiệc tối đã chuẩn bị xong, từng đĩa được lần lượt bưng lên, Vân Mộng tiên tử tự mình bưng lên trước hướng dẫn, thuận tiện muốn thương lượng cùng Sư Vân Phong chút chuyện, nhưng lại thấy Sư Vân Phong đang khổ não mà ngồi trước chỗ khe hở tảng đá.
" Sư trưởng lão, ngài đây là?"
Sư Vân Phong cũng biết Vân Mộng tiên tử đã đến, lập tức đứng dậy, khí thế lạnh lẽo lại tiếp tục phóng ra, nói: " Rùa con chạy mất rồi."
Sau đó, Sư Vân Phong miêu tả lại tất cả những hành động của y đối với Quy Hải và phản ứng của hắn một lượt, rồi hỏi: " Cái đuôi thứ hai mọc ra đó không được sờ ư?"
Vân Mộng tiên tử nghe xong, mím môi nhịn cười, nói rằng: " Xin lỗi, hóa ra con rùa kia của Sư trưởng lão là rùa đực! Nhìn thân hình của nó không lớn lắm, ta lại cứ tưởng nó vẫn chưa thành niên, không có nhắc nhở Sư trưởng lão. Đó không phải cái đuôi thứ hai, mà là ____" Vân Mộng tiên tử ngập ngừng, rồi nói tiếp: " Dấu hiệu của rùa đực."
Sư Vân Phong trầm mặc một lúc, mới hỏi: " Hóa ra là vậy, ta nhất thời không nghĩ ra. Chẳng trách nó không chịu ra đây, hóa ra là xấu hổ."
Quy Hải: "......."
Chờ Sư Vân Phong hiểu được nguyên do, y cũng cảm thấy có chút ngượng, lại ngồi xổm xuống, nói với Quy Hải: " Cái đuôi thứ hai của mi, ta không đùa nữa, được không? Nào, mi ngửi xem, thức ăn đều bưng lên hết rồi, nếu như còn xấu hổ, thì bò ra một chút ta lấy cho mi ăn, nhé?"
Nói xong, Sư Vân Phong lấy một viên nội đan yêu thú màu lam nhạt đặt trong cái bát thuỷ tinh trên bàn đá,đặt trước cửa khe dỗ dành Quy Hải: " Thử cái này xem sao?"
Nội đan yêu thú có hình thoi, tản ra khí màu lam băng. Mũi Quy Hải ngửi một cái, dường như có thể ngửi đến mùi thơm ngát của quả táo, bên trong còn hàm chứa linh khí nồng đậm, còn nhiều hơn tất cả những thứ Quy Hải đã từng ăn mà có linh khí cộng lại, khiến cho cảm giác đói của Quy Hải mà vừa nãy bị dọa cho hết đói giờ lại quay lại.
Được rồi, lần đầu tiên nghe được phản diện nói một câu dài như vậy, lần đầu tiên thấy phản diện quỳ gối mà khóc lóc cầu xin dụ dỗ hắn để được bón hắn ăn, Quy Hải mới quyết định, trước mặt người khác tốt xấu gì cũng phải cho y chút mặt mũi chứ.
Thế là, Quy Hải mới chậm rì rì bò từ trong khe đá ra một chút, chỉ duỗi ra cái đầu, cắn cái viên nội đan yêu thú có hình thoi này một miếng 一口一
Ừm, vị băng đường, ngọt ngào, mềm mại, lại còn lành lạnh, cảm giác mát lạnh kéo dài từ cổ xuống, Quy Hải đột nhiên thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, bây giờ nhảy cân đẩu vân lên 10 vạn 8 nghìn dặm cũng không thành vấn đề.
Quy Hải ăn hết những phần còn lại trong bát sứ. Khi nội đan vào miệng, cơ thể Quy Hải mỗi tế bào đều có cảm giác no muốn căng vỡ. Khi linh khí băng trong nội đan yêu thú hoàn toàn được hấp thu, Quy Hải thấy giống như mùa hè nóng nực mà được mặc lớp áo đã ướp đá vậy. Lạnh muốn chết, nhưng lại cảm thấy sướng muốn tèo luôn.
" Ngon không?Ăn thêm cái nữa nhé? Còn muốn ăn thịt?" Sư Vân Phong thấy Quy Hải rốt cuộc cũng chịu để ý đến y, cho dù chỉ có lúc ăn mới duỗi đầu ra, ngữ điệu của Sư Vân Phong cũng nhanh nhẹ hơn: "Nếu như muốn ăn thêm thì cắn ngón tay của ta".
Quy Hải: ".........."
Quy Hải không động đậy, ăn có chút nội đan yêu thú có vị băng đường vị hương kem mà đã muốn cắn ngón tay, không có cửa đâu!
Hắn vẫn cứ cảm thấy, bị phản diện nghịch trym lớn, cho dù có ăn nội đan cũng không thể bù đắp được tổn thương này....
Sư Vân Phong thấy Quy Hải vẫn cứ hờ hững, cũng không nản lòng, suy đoán: " Có phải muốn ăn tiếp không?"
Lúc này, Vân Mộng Tiên tử vẫn cứ bị bỏ qua một bên trợn mắt nhìn toàn bộ quá trình Sư Vân Phong dỗ dành để được bón rùa kinh ngạc nói: " Sư trưởng lão.... đây là nội đan của yêu thú ngàn năm, nếu như được Băng tu ăn thì có thể gia tăng trăm năm công lực. Nếu như đem chế pháp bảo, tu giả Trúc Cơ kì cũng có thể có pháp thuật đóng băng của yêu thú ngàn năm, giá trị vô cùng. Cứ thế cho rùa con ăn sao?"
" Sao lại không được?" Sư Vân Phong vẫn cứ nhìn Quy Hải, xem Quy Hải có còn muốn ăn thêm không
Vân Mộng tiên tử ngừng một lát, chuyển lời nói: "May mắn khi linh mạch bạo nổ, thú biển bị nổ chết cả một đống, mới phát hiện ra một con yêu thú ngàn năm, nó là nguyên liệu vô cùng hiếm. Bộ chúng Ma tu của Cửu vị Ma tôn đều sống chung hải vực, phân biệt nắm giữ cửu phái, hải vực tuy có phân định, nhưng khuyết thiếu tài nguyên từ trước luôn là đối tượng tranh cướp. Nhưng nếu trong đó có một vị Ma quân ra mặt, Kỳ Dư Ma quân đều đã thoái nhượng cho Như Mộng Ma quân của Mê Mộng tông chúng ta, công lực___
Sư Vân Phong hỏi: " Cái này thì có liên quan gì đến rùa con."
Vân Mộng tiên tử nhìn trạng thái quỳ gối của Sư Vân Phong, trong chớp mắt hiểu ra.
#Lôi cả Ma quân ra cũng không có tác dụng, hoá ra phương pháp lôi kéo phản diện tốt nhất chính là kéo theo cả con rùa con của y!#
=口=
Vân Mộng Tiên tử bật cười trong lòng, lại thấy có chút vui mừng, lập tức đổi sách lược, nói: " Nội đan yêu thú trăm năm có nhiều tạp chất, vị không thơm ngon, rùa con ăn xong nội đan của yêu thú ngàn năm rồi thì sẽ không muốn ăn của yêu thú trăm năm nữa."
Sư Vân Phong hút lấy một bát thịt trắng, cắt xong, cho thêm chút dầu, đưa đến trước mặt Quy Hải, trả lời suy đoán của Vân Mộng Tiên tử, nói: " Có chút đạo lý."
" Yêu thú ngàn năm có hạn, mà tin tức của Mê Mộng Tông chúng ta là linh thông nhất, có thể xác nhận vị trí xuất hiện chính xác của yêu thú."
Sư Vân Phong vừa bón rùa con vừa nói: " Chính xác như nào."
Vân Mộng Tiên tử rốt cuộc cũng nói ra ý của mình: " Linh mạch bạo nổ, Cửu Đại Ma tôn đã mất đi sáu, truyền nhân của 6 Đại Ma tôn kia tu vi đều thấp kém. Bây giờ, Kiếm Thú tông, Ma Âm phái đều đã quyết định gia nhập Mê Mộng tông của chúng ta. Ngự Thú tông có phương pháp chính xác nuôi dưỡng rùa, hải vực của Ma Âm phái thuần dưỡng rất nhiều hải thú, chúng có thể trở thành bạn chơi của rùa con. Nếu như không gia nhập thì trở thành Khách Khanh trưởng lão của tông chúng ta, đây đều là vì Sư trưởng lão mà đề xuất. Không biết ý của trưởng lão thế nào?"
Quy Hải vừa thưởng thức thịt yêu thú biển sâu vị cực ngon, vừa nghe Vân Mộng Tiên tử nói chuyện, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Vân Mộng Tiên tử đều đã nhìn thấu sự sủng ái của Sư Vân Phong đối với rùa con, nhưng bản thân Quy Hải không hiểu lắm, lúc này hắn chỉ thấy kì lạ:
#Sao lời dạo đầu của Vân Mộng Tiên tử toàn là nói về điểm tông môn bọn họ biết nuôi rùa vậy nhỉ#.
Quy Hải chầm chậm nhớ lại trong truyện Bội Đức Thiên Tôn, chỗ mà miêu tả về đoạn Sư Vân Phong nổi lên ở trong Ma tu. Trước khi phản diện trở thành Ma đế, đầu tiên là môn chủ của Ngự Kiếm môn, huấn luyện cho toàn bộ trở thành cao thủ ngự kiếm, đánh cho 8 tông môn phục sát đất.
Sư Vân Phong là người sử dụng kiếm, cả đời theo đuổi kiếm đạo. Cho dù Mê Mộng Tông có biết nuôi rùa đi chăng nữa, Sư Vân Phong cũng khẳng định không bao giờ ra nhập Mê Mộng Tông của Huyễn Kính giả đâu.
Sau đó thì, Sư Vân Phong vừa nghe đến có phương pháp nuôi dưỡng rùa con chính xác thì trong lòng đã đồng ý rồi, lúc này cũng đồng ý : " Được."
Σ( ° △°|||) Trong chốc lát, Quy Hải có chút cảm giác được sủng mà lo sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]