Giữa hàng lang vắng lặng, cửa thang máy bỗng kêu lên “tinh” một tiếng, rồi từ từ mở ra. Bên trong, Tần Cảnh Chi lười biếng duỗi đôi chân dài chầm chầm bước ra ngoài.
Vừa đi được vài bước, Tần Cảnh Chi liền nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang ngồi dưới đất co ro trước cửa nhà. Ánh đèn hành lang hắt lên người cô, tạo thành vệt bóng đen trải dài trên sàn.
Anh khẽ khàng tiến tới gần Mộ An, nghe thấy hơi thở của cô phát ra đều đều, Tần Cảnh Chi đoán cô nàng đã ngủ rồi. Nhưng có lẽ do tư thế ngồi không vững, nên cơ thể cô hơi lảo đảo. Mắt thấy bé con sắp ngã xuống sàn, Tần Cảnh Chi vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy cô.
Đột nhiên, cả người rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc, Mộ An mơ hồ nâng mí mắt lặng trĩu lên. Sau khi nhìn thấy gương mặt mập mờ của Tần Cảnh Chi, tay cô đưa lên chạm vào mặt anh, miệng khẽ lẩm nhẩm thì thào:
- Là mơ sao? Chắc là mơ rồi… anh ấy sao có thể… ở đây chứ?
Tần Cảnh Chi không nghe rõ cô nói gì, nhưng anh ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu dịu ngọt bay ra, mỗi khi môi cô mấp máy. Nghi ngờ, Tần Cảnh Chi nheo mắt nhìn cô kỹ. Bấy giờ, anh mới phát hiện gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt mơ màng trông hết sức ngây ngô.
“Bé con thật là giỏi! Dám uống rượu, đợi em tỉnh, tôi phải phạt em thật nặng mới được.” - Tần Cảnh Chi thầm nghĩ.
Dù trong lòng vô cùng tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rua-con-dinh-chay/3482539/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.