Lúc này, Mộ An rất muốn được gặp Tần Cảnh Chi, nhưng cô chẳng có lấy nổi một phương thức nào để liên hệ được với anh. Vì thế, cô chỉ biết âm thầm chờ đợi anh.
Từng giờ từng phút trôi qua, bầu trời bị màn đêm bao phủ, ánh đèn sáng từ hành lang len lỏi hắt vào cửa chính của căn hộ, chiếu lên bóng dáng cô gái ngồi lặng lẽ trên sopha trong bóng tối, nhìn vô cùng cô đơn.
Giữa không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông khiến Mộ An bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô vươn tay lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị hàng chữ “Thư ký Chương”, Mộ An nghi hoặc bắt máy.
Ngay lập tức, bên tai cô truyền đến tiếng nhạc sôi động đầy ầm ĩ, cùng giọng phụ nữ tràn đầy ánh náy nói:
- Xin lỗi tiểu thư, ban đêm rồi còn gọi điện làm phiền cô.
- Không sao, không biết cô tìm tôi có việc gì?
Có lẽ, do cả ngày Mộ An không nói chuyện, không uống nước, nên cổ họng khô khốc khiến cô nói chuyện có phần khó khăn.
Bên kia, Chương Hàm nghe giọng nói khản đặc của Mộ An, tưởng cô bị ốm, nên cô ấy có chút đắn đo, im lặng không lên tiếng.
Nhưng thấy người đàn ông trước mặt vẫn đang liên tục uống rượu, rồi khổ sở rỉ rón gọi “An An” trong cơn say, Chương Hàm liền quyết định nói:
- Tiểu thư, giám đốc Dương uống say không chịu về, anh ấy nói chỉ muốn gặp cô. Liệu có thể phiền cô đến đây một chuyến được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rua-con-dinh-chay/3477702/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.