"Thật ra, cậu không cần phải cảm ơn cậu ta đâu. Đó chỉ là bản năng của Alpha thôi." Hứa Tinh Nhiên cười nói.
"Bản năng? Bản năng gì cơ?"
An Lan vô cùng hoài nghi bản thân mình là A pha kè*, cho nên mấy thứ liên quan đến Alpha, cậu đều chẳng biết cái gì sất.
(*Pha kè: Fake)
Hứa Tinh Nhiên ghé sát An Lan, nhìn cậu thật chăm chú, sâu trong nụ cười của hắn có chứa một loại dục vọng khống chế mà An Lan không tài nào hiểu nổi: "Gã đàn ông kia coi cậu là Omega. Mà tất cả các Alpha đối với những Omega ở trong lãnh địa của mình đều sẽ có ý muốn bảo vệ. Gã có ý đồ xấu xa với cậu nên đã làm Tiêu Thần tức giận."
"Tiêu Thần còn đá gãy cả xương sườn của gã cơ. Mày không biết đâu, cái kiểu sút một phát bắn "vèo" ra chỗ khác luôn ấy." Kiều Sơ Lạc đứng bên cạnh kích động bổ sung.
An Lan nghe xong liền ngây ngẩn cả người, bản thân có cái tài đức gì mà lại khiến lão đại Tiêu Thần trút giận thay mình cơ chứ? Quan trọng nhất là cậu cũng chẳng phải Omega.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé, cả lớp đợi cậu về." Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, "Suy cho cùng thì kỳ thi tháng sắp tới cũng sẽ không bởi vì cậu nằm viện mấy ngày trời mà bớt khó đi đâu."
Nét tươi cười rạng rỡ trên gương mặt An Lan nháy mắt liền tan vỡ.
Sau khi nhóm cán sự lớp rời đi, đám Hoa Mập lại vây quanh An Lan, vừa ăn hoa quả vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/198051/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.