Thế nhưng loại bao vây này lại không khiến An Lan cảm thấy áp lực hay sợ hãi, trái lại còn có một loại cảm giác an toàn khó diễn tả.
Đối phương lừa cậu, hắn không hề thô lỗ đá văng cánh cửa như bản thân đã nói, mà là nhét chìa khóa vào ổ khóa bên ngoài, rồi mới cẩn thận vặn cửa ra.
Cửa mở, không khí tươi mát ùa vào bên trong. Người nọ mang tới một loại hương vị rất đặc biệt, mênh mông vô tận, khiến cho huyết dịch trong người An Lan tìm lại được phương hướng. Tưởng chừng toàn bộ không khí chung quanh đều không đủ cho cậu hô hấp, ngoại trừ hương vị trên cơ thể người kia.
Cậu gắt gao túm chặt lấy đối phương, dùng sức mà ngửi.
“An Lan, An Lan, cậu nhìn tôi, nhìn tôi này. Mau nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?”
Đối phương khuỵu chân xuống trước mặt cậu, giọng nói đầy khẩn trương, giống như sương lạnh ngày đông bỗng chốc lại bị ánh mặt chói chang của mùa hè thiêu chảy.
Trước mắt dường như có vô vàn tia sáng tản ra, cậu không thể nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng trực giác nói cho cậu biết rằng, người này rất đẹp trai, đẹp tới mức hết thảy mọi thứ trên người hắn đều ngập tràn sức hút.
An Lan mò tới gần đối phương, cậu không ngừng tìm kiếm hơi thở của hắn, theo bản năng muốn cướp đoạt càng nhiều hương vị của hắn.
Hết thảy đều là sự truy đuổi đến từ bản năng. An Lan khát khô cả cổ, bất kể là hơi thở hay thanh âm của người kia, nói tóm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/198049/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.