Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ*, đúng là chân lý thế gian.
(*Câu đầy đủ là 春困秋乏夏打盹儿,睡不醒的冬三月: "Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ, mùa hạ ngủ gà ngủ gật, mùa đông ngủ thông ba tháng không tỉnh" là câu nói mà những người thích ngủ gật hay nói.)
Chưa kể đây còn là tiết học đầu tiên vào buổi chiều nữa, cho nên số người vẫn có thể mở to mắt mà nhìn lên bảng đen trong lớp đều đếm được ở trên đầu ngón tay.
Mí mắt trên của hầu hết các bạn học đều giống như bị đổ một lớp keo thật dày, chỉ muốn ngay lập tức được quấn vào một chỗ với mí dưới.
An Lan gần đây đang cao lên, ngoại trừ buổi tối đi ngủ có đôi lúc cẳng chân sẽ co giật một chút ra thì chính là lúc nào cũng mệt mỏi rã rời. Mà giờ phút này, cái trán của cậu đều sắp gục xuống mặt bàn luôn rồi.
"Tặng cho tôi mộng cảnh, lại tặng cho tôi tỉnh táo", người vừa nói câu này chính là cô giáo dạy toán.
"An Lan, em đứng lên trả lời câu này đi."
Mấy chục người đang mơ mơ màng màng sắp ngủ gục đột nhiên tỉnh táo lại. Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía An Lan.
An Lan hít vào một hơi, có quỷ mới biết cô giáo dạy toán vừa mới nói cái gì?
Cậu túm vào tay áo của người bạn cùng bàn - Kiều Sơ Lạc một cái, đây chính là thời điểm mấu chốt để anh em tốt hỗ trợ lẫn nhau đấy.
Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu.
Cậu mà không giúp tôi thì sau này tôi sẽ nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/198039/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.