Huấn luyện viên Lâm tiếc nuối, thở dài một hơi: "An Lan vẫn quá mềm lòng. Thêm vài lần, cậu ta sẽ hiểu... Một phát tất trúng quan trọng như thế nào."
"Chúng ta bây giờ đi đón Lương Hạo và An Lan về."
"Không, để tôi đi đón An Lan về."
"Vậy Lương Hạo thì sao?"
Huấn luyện viên Lâm nở nụ cười: "Hắn ta là hòn đá mài dao không tệ."
"Đã hiểu."
Một đội trang bị vũ trang đầy đủ tiến vào trong rừng tìm kiếm Lương Hạo, bọn họ phát hiện thiết bị liên lạc của Lương Hạo ở trong bụi cây nhưng lại không thấy người đâu.
Tiểu đội trưởng giơ nắm tay ra hiệu cho những người ở phía sau ngừng lại, nhỏ giọng nói: "Tên kia ở gần đây thôi."
Những người khác lập tức trở nên cảnh giác.
Tên đội trưởng dẫn đầu cao giọng nói lớn: "Lương Hạo, kiểm tra lần này kết thúc rồi. Mày cùng An Lan đều chỉ có một phát đạn, An Lan bắn trúng vai mày đúng không? Mà viên đạn của mày hoàn toàn không có cơ hội dùng tới. Bởi vì vai mày bị thương, không thể nâng súng lên được nữa."
Lương Hạo vẫn không có động tĩnh gì.
Đội trưởng lại nói tiếp: "Tiểu đội của bọn tao có ba người, mà mày chỉ có một viên đạn thôi. Mày dám nói mình có thể dùng một viên đạn bắn chết cả ba bọn tao sao? Thua thì thua thôi, chả có gì mất mặt cả. Lần sau mày thắng lại thằng nhóc kia là được rồi."
Những người khác vẫn ghìm súng ở phía sau, cảnh giác động tĩnh bốn phía xung quanh.
"Ây dà, mày đừng lo, sếp không định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/1346396/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.