[ Nghe nói cậu xin nghỉ là do phản ứng stress cấp, có nghiêm trọng lắm không? ]
Nửa giờ sau, Hứa Tinh Nhiên lại gửi tin nhắn thứ hai tới.
[ Cậu đang ở bệnh viện sao? ]
Tin nhắn thứ ba là vừa mới gửi đến: [ Tôi lo cho cậu, nhưng cảm thấy lúc này mà gọi điện cho bố mẹ cậu dò hỏi tình hình thì không thỏa đáng lắm. Nếu trả lời được thì gửi tin nhắn lại cho tôi nhé. ]
An Lan nhanh chóng gọi điện lại cho hắn.
Hứa Tinh Nhiên thoáng cái đã bắt mắy “Alo, An Lan?”
Giọng nói ôn hòa của đối phương vang lên, khiến An Lan cảm thấy vô cùng áy náy.
“Lớp trưởng, tôi không sao, cậu đừng lo lắng quá. Tôi chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Trong thanh âm của hắn xen lẫn ý cười nhàn nhạt.
“Chỉ là ngủ quên thôi, vừa mở mắt ra thì đã là trưa rồi. Nếu còn đi học sẽ rất xấu hổ, nên dứt khoát kiếm lý do xin nghỉ, ở nhà tự giải đề.”
An Lan không muốn nói dối Hứa Tinh Nhiên, trốn học một hôm mà thôi, cũng chẳng phải là phóng hỏa giết người.
“Cậu ở cùng Cố Lệ Vũ đúng không? Hôm nay cậu ta cũng nghỉ học.”
“Ừ…. Hôm qua tôi có hẹn đến nhà cậu ấy chơi. Ngủ một giấc dậy thì…… đúng là ‘thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ’.”
Hứa Tinh Nhiên bị câu ‘thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ’ của cậu chọc cười, tiếng cười nhẹ nhàng xen lẫn với sóng điện, khiến lỗ tai An Lan có chút ngứa ngáy.
“Cậu tới nhà Cố Lệ Vũ chơi, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/1346343/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.