“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Cố Lệ Vũ không kén ăn chút nào. Cậu ấy ăn bánh tráng trứng, ăn cả mì xào ven đường cùng với canh gan heo. Có đôi khi chỉ cần nhìn một người ăn cái gì là có thể biết người đó có hòa đồng hay không.”
Ý của An Lan rất đơn giản, chỉ là mọi người không hiểu con người Cố Lệ Vũ mà thôi. Hắn không chủ động nói chuyện với người khác, không có nghĩa là hắn thật sự lạnh lùng.
Ở dưới gầm bàn, Kiều Sơ Lạc khẽ đá chân An Lan một cái, nhắc nhở cậu nhưng đừng có tưởng mời được Cố Lệ Vũ ăn đồ vỉa hè thì được đà lấn tới, làm cái gì chẳng cần xoắn.
Hứa Tinh Nhiên nhìn Cố Lệ Vũ, “chậc” một tiếng.
“Không phải chứ? Tôi nhớ bạn học Cố Lệ Vũ kén ăn lắm mà.”
Cố Lệ Vũ nghe vậy, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ yên lặng bưng canh gan heo uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục ăn mì xào.
“Hả? Kén ăn như thế nào?”
“Cá hồi không được vận chuyển bằng đường hàng không từ Bắc Âu về không ăn. Măng tây không đủ mềm không ăn. Thịt bò quá sống hoặc quá chính không ăn. Câu lạc bộ Quan Sơn Hải của chúng tôi tổ chức liên hoan, Cố Lệ Vũ có đến một lần, nhưng chỉ vì ba loại nguyên liệu nấu ăn trên không hợp ý, mà từ đó về sau cậu ta không tham gia thêm bất cứ lần nào nữa.”
“Ồ……” An Lan gãi gãi cằm, “Vậy tôi làm thế này có bị coi là mưu sát vị giác của Cố Lệ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rot-cuoc-la-ai-can-toi/1346325/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.