Nguyên Hạ trố mắt ra nhìn hắn, không tin được hắn có thể nghe hiểu được tất cả ngôn ngữ của các quốc gia. Cậu thử tìm xem vài bài hát dùng tiếng dân tộc thiểu số, hắn nghe vẫn hiểu, còn có khả năng thông hiểu như người bản xứ. Càng nhìn hắn, cậu càng thấy tên ngốc này thật ra chả ngốc một chút nào, nhìn cũng thông minh ấy chứ.
Phở được mang ra thơm phức, Thiên Long nảy giờ để ý xung quanh cách người ta ăn, hắn cũng bắt chước hí ha hí hửng làm theo. Bỏ rau vào cầm đũa trộn trộn, nhưng thương thây một thằng nhỏ lớn có biết đũa là cái quái gì đâu, hắn cầm đũa khều khều thương muốn chết. Dít dít hồi không được, hắn nảy ra một ý hay mỗi tay cầm một chiếc thuận lợi mà trộn phở.
Nguyên Hạ nhìn thấy hắn cứ dít dít mà bật cười, nhìn hình ảnh mà đầy sức giải trí. Cậu thử mặc kệ hắn, coi hắn ăn hết tô phở này bằng cách nào.
Cầm đũa tao nhã gấp một miếng phở thổi nhè nhẹ cho vào miệng, Thiên Long biết cậu đang chơi xấu mình hắn thở phì phò không phục. Nhìn tới nhìn lui, hắn quyết định cầm cái muỗng giống như mấy bé ba bốn tuổi, xúc mà ăn. Tuy có hơi khó khăn nhưng dể hơn ăn đũa.
Nguyên Hạ tưởng hắn sẽ cố chấp ngồi tập cầm đũa chớ, thất vọng cậu vùi đầu vào tô phở không thèm nói gì. Nhìn cái mặt hất cao lên vì được ăn đằng kia, Nguyên Hạ cũng chả nỡ trêu hắn tiếp, dù sao từ giờ đến cuối tháng chắc cũng chả có gì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/227136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.