Đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu nổi giận.
Nguyên Hạ nói thẳng ra là người rất tùy tiện, cậu chẳng để tâm đến những chuyện quanh mình, theo như cách nhận xét của vài người thân yêu thì cậu chính là một kẻ ngoài mặt thân thiết nhưng trong tâm lại lạnh lẽo. Cậu không dư hơi tốn sức để đi quan tâm đến ý kiến của một kẻ lạ hoắc nào đó, cũng chẳng hơi đâu mà nổi giận chi cho mau già.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không biết nổi điên.
Đập thằng khốn nạn kia hai phát, lòng cậu vẫn chưa thỏa được cơn giận dữ chỉ muốn đạp cho thằng chó này chết ngay tại chỗ. Đôi mắt đẹp lạnh như băng liếc hắn rồi lại liếc qua ả đàn bà đang co rúm người cố dỗ dành đứa con nhỏ. Nguyên Hạ nhớ đến cảnh thằng cục cưng nhà mình bị đói còn bị lạnh nhạt ở cái khu tị nạn mấy hôm trước càng bực mình hơn.
Là cha mà đứa thì ôm trong lòng đứa thì bị đói chả thèm liếc một cái.
Không biết bình thường thằng nhóc con của mình có hay bị ghét bỏ hay không.
Đạp thằng cha khốn nạn của bé cưng của mình một cái nữa, thằng chó già đầu rồi mà bị đá có mấy cái nằm co rúm người nước mắt nước mũi chảy thèm lem. Máu từ miệng từ mỏ chảy tè le tùm lum gớm muốn chết, gã nhìn cậu muốn lớn giọng mắng mấy câu giống ngày thường nhưng miệng đau quá không thốt được lời nào.
"Rồng, cho mượn con dao." Nguyên Hạ khoanh tay nhìn gã nói.
Thằng cha này nghe cậu muốn dao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/1054446/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.