"Cái gì?" Thiên Long giống như tai bị ù mất, hắn không chủ động mà nhớ lại một cảnh trong bộ phim máu chó nào đó hắn từng xem. Gã đàn ông xấu xa sau đó rơi vào lưới tình của cô vợ nhỏ, sau một hồi yêu nhau thiết tha tha thiết thì đột nhiên vào một ngày đẹp trời một người đàn bà mang một đứa nhỏ đến nói đây là con của gã.
Hắn trừng mắt nhìn cậu, cảm giác bản thân bị phản bội.
Dẫu biết rằng tính cách cậu không phải kẻ trăng hoa gì, nhưng số tình nhân cậu thu thập được cho đến giờ không phải số lượng mà hắn có thể tiếp thu nổi. Hắn thật sự không hiểu cái đầu của đám thiếu gia nhà giàu như cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa. Thỏ nói, tại cậu buồn chán cô đơn nên mới thích tìm người này người nọ, hắn cũng hiểu nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận.
Đàn ông mà, ai lại thích nghe người thương của mình có một lịch sử đầy hào hùng tràn ngập bóng hình của những kẻ xa lạ chứ.
Nhìn cái mặt âm u, hàng mày hắn cau lại bờ môi mỏng mím chặt. Nguyên Hạ cũng biết hắn buồn giận mình nhưng bản thân cũng nói rồi. Cậu biết nếu không nói thì cũng chẳng ai nói, quen nhau không lâu nhưng cậu cảm giác ở bên hắn rất an tâm nên cái gì cũng muốn nói hắn nghe.
Cậu ôm đứa nhỏ vào lòng, rù rì nói tiếp: "Hồi đó, tôi còn làm lính đánh thuê cũng chỉ mới quen biết Bằng Sơn thôi, tôi theo anh ta đến một thành phố lớn. Bằng Sơn trước đó vì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/1054438/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.