Cuộc đời này có ba đám quan trọng, một là đám thôi nôi, hai là đám cưới, ba là đám ma. Nhưng có vài chuyện cũng cực kì quan trọng mà người ta không thể bỏ được. Ví dụ như hôm nay nè, hắn được cậu đưa về nhà ra mắt.
Nghe chưa, là ra mắt, ra mắt đó.
Hắn cứ cười tủm tỉm hoài.
Nguyên Hạ nhìn tên ngốc đang tự sướng điều gì đó. Cậu nhìn một hồi cảm thấy nhàm chán liền thôi không thèm quan tâm nữa, chuyên chú lái xe, lái lái an toàn trên đoạn đường chả có bóng xe cộ nào hết. Nhìn hai bên đường là hàng cây rừng cao lớn xanh rì, cây tuổi thọ bao nhiêu thì không biết nhưng khi Nguyên Hạ có kí ức hàng cây này đã có rồi. Mỗi năm nó đều lớn hơn một chút, rồi lại thêm một chút, chậm chạp chậm chạp đến mức, khi con người đã trưởng thành bay đi đến nơi xa mà vẫn không nhận ra nó cũng đang lớn theo họ. Để rồi vào một ngày đẹp trời, khi quay về chợt bắt gặp nó thì kinh ngạc nhận ra, nó đã lớn thế này khi nào vậy.
Đã lâu rồi chưa về đây, Nguyên Hạ thích bay hơn đậu ở tổ. Cậu sẽ bay khắp nơi thật lâu đến khi cánh đã mỏi, bụng đã đói sẽ quay về tổ ấm của mình kêu chim chíp đòi ăn tình thương.
Với lại bình thường ở nhà không có ai, ba với cha thích đi đây đi đó thăm bạn thăm bè này kia, anh hai có nhà riêng nên đâu thèm ở đây làm chi, còn bé Thỏ đi học xa ở với bạn. Thế là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/1054428/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.