Nói đến rừng Tây Trực thì người ta nhớ ngay đến mấy truyền thuyết ma quỷ ăn thịt người. Nghe đâu vào thời chiến, có một đoàn lính của địch vì muốn dùng khu rừng này để dể tập kích nơi quân ta đóng, nhưng không hiểu sao chỉ mới đóng quân hai ngày thì người dân sống gần núi đó vào một đêm nghe tiếng gào thét điếc tai cùng với tiếng gào rú của thú dữ, kèm theo tiếng đạn pháo bắn ầm đùng. Máu của mấy chục ngàn tên giặc nhuộm đỏ cả khu rừng, người ta kể lại, sáng sớm tỉnh dậy, có mấy nhà sống gần chân núi nhìn thấy máu nhuộm đen chân núi.
Cũng bởi thế người ta nghi kị khu rừng này rất dữ.
Sau này hòa bình rồi, có vài nhà đầu tư không chịu tin muốn phá rừng xây cao ốc nhưng đưa hàng trăm người vào chưa được ba ngày đều chết sạch. Chết hết, có vài người thoát ra được cũng chết, mà chết toàn không lí do nhưng rất đau đớn.
Cứ mấy lần như thế, người ta càng lúc càng sợ, không ai dám đã động đến nơi này.
Đương nhiên trừ đám người không biết sợ là gì, ví dụ đám sinh viên cắm trại ở đó.
Nguyên Hạ với Mai Vân là người theo lối sống khá tạp nham, đôi lúc cậu tin vào duy vật nhưng nhiều khi cậu lại tin vào duy tâm, đặc biệt sau khi biết An Ngân thấy được ma quỷ, cậu càng tin hơn nữa.
Thúc giục em gái ăn cho hết ổ bánh mì đi, cậu tuy lo nhưng vẫn nghe lời, An Ngân đã nói không cần đưa người tới nữa, nhiều quá sẽ chọc giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/1054423/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.