Nói sao thì nói cũng từng là người yêu, tuy rằng không lâu lắm nhưng so với mấy người khác thì cũng đã gọi là lâu rồi, Bằng Sơn nắm trong tay thói quen sống của cậu. Anh đưa cậu ra xe, lúc này trời đã về chiều rồi, buổi tiệc đúng lâu hết sức.
Nguyên Hạ cầm điện thoại nhắn cho hắn dòng tin để hắn đừng chờ mình về ăn tối, cũng sợ hắn buồn cậu lại nhắn cho bé Thỏ chạy qua chọc cho vui nhưng đợi hoài không thấy nhỏ rep buồn lòng không biết làm sao.
Bằng Sơn thấy mặt cậu, cười hỏi: "Sao vậy? Nhớ người ta sao?"
"Nhớ gì, nhắn tin cho em gái nhưng không thấy trả lời." Cậu cất điện thoại đi, mò tay vào hộp xe tìm bánh kẹo nhưng tìm mãi không thấy.
"Tôi lâu rồi không để đồ ăn vào đó, cũng không có ai ăn." Bằng Sơn nói, tay lấy một cái túi để ở ghế sau đưa cho cậu, "Hồi nảy tôi nhờ tiếp tân mua, mấy thứ em thích."
Nguyên Hạ nhìn anh ta cười không biết làm sao đành thở dài một hơi, mở túi giấy ra, toàn là bánh kẹo cậu thích ăn. Anh ta vẫn còn nhớ sở thích của cậu, nghĩ cũng đúng cái thời hai người con quen nhau cậu chỉ là đứa con nít cáu gắt tối ngày chạy đi tìm chết. Cậu còn nhớ khi đó cậu vẫn còn tham gia đội lính đánh thuê của anh hai, khi đó nhận một nhiệm vụ bảo vệ một người, cậu và một chị nữa bay đến thành phố xa xôi cách nửa vòng trái đất.
Khi đó hai người gặp nhau.
Bằng Sơn có một công ti giải trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-va-soc/1054421/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.