Trong sa mạc không có hoa, không có thực vật xanh.
Những ngôi nhà ở thị trấn cát đều được xây bằng tường đất vàng, có thể chống cát, chắn nhiệt, ở vào mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng.
Mỗi khi bão cát đến, mọi nhà đều đóng chặt cửa sổ không ra ngoài.
Liễu Thị vội vàng dẫn một con lạc đà, chở về hai bao cát vàng đã được tuyển từ sa mạc trước khi bão cát ập đến.
Sau khi an bài xong cho lạc đà, Liễu Thị lấy xuống khăn che mặt chống cát chống nắng, hỏi Liễu Hạnh: "Ta đi ra ngoài những ngày này, Sửu Nhi có ngoan không?"
"Nàng ấy ngoan sao được? Dẫn theo nàng ấy, ta suýt chết vì lo lắng."
Liễu Hạnh bỏ xuống khăn thêu, bắt đầu kể lể với Liễu Thị, "Hôm trước, nàng ấy đánh một chọi mười, làm cho tóc của mười cậu bé dựng đứng, người nhà của họ đến đây, khăng khăng rằng Sửu Nhi đã đốt tóc họ, đòi một lời giải thích."
Liễu Hạnh nói: "Ta có thể giải thích thế nào? Trước mặt họ, ta chỉ đánh Sửu Nhi một trận, làm cho nàng ấy khóc, những người đó mới chịu đi."
Liễu Thị nghe xong không nói gì.
"Tỷ tỷ, hay là đổi ta đi tuyển vàng, chị ở nhà trông Sửu Nhi."
Liễu Hạnh biết việc tuyển cát là một công việc vừa khổ vừa mệt, nhưng nàng cảm thấy ở nhà trông Sửu Nhi còn mệt hơn tuyển cát, nàng thà đi tuyển cát.
Liễu Thị rót ra một chén trà từ ấm, uống xong, nói: "Muội yếu quá, nếu đổi đi tuyển vàng, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-o-ven-duong-khong-duoc-nhat/3418133/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.