Hổ Phách Nguyệt nhẹ nhàng ngồi lên một chân của Liễu Thị, hắn nâng chân kia của nàng dùng sức dưới thân mình, thô bạo mà xuyên qua hai mép hồng hào, chen chúc vào bên trong.
"Đau—"
Liễu Thị nhẹ gọi.
Lại đau?
Hổ Phách Nguyệt sốt ruột, hắn rất muốn tiến vào, nhưng đau khổ vì Liễu Thị luôn kêu đau, hắn không nỡ, phát ra hai tiếng rồng gầm, tay nắm lấy ngực nàng, xoa bóp nói: "Nàng... nàng... nàng hãy thả lỏng một chút."
Làm sao thả lỏng! Bản thân nàng lại không thích hắn!
Liễu Thị trừng mắt hắn: "Ta không cần ngươi dùng thân thể để báo đáp, nếu ngươi thực sự muốn báo đáp, sau viện có mười cân củi, ngươi chẻ nó ra, coi như là báo đáp."
"Điều đó đơn giản, làm xong rồi chẻ củi."
Con rồng này có phải không hiểu tiếng người nói không? Kiên nhẫn cuối cùng của Liễu Thị bị tiêu hao, nàng mở miệng muốn mắng con rồng dâm đãng này, nhưng phát hiện mình không thể nói được.
Không chỉ thân thể này bị rồng dâm đãng phong ấn huyệt đạo, không thể động đậy, ngay cả miệng cũng bị rồng này pháp thuật phong ấn, không thể mở miệng nói chuyện.
"Nàng chịu đựng một chút, ta nghe các bậc tiền bối nói qua, nữ tử lần đầu phá thân, ít có không đau, đây là bình thường, ta còn chưa vào, nàng đã kêu đau trong lòng ta, như có tảng đá lớn đè nặng, cực kỳ uất ức, xin nàng yên lặng, để ta thử một lần."
Hổ Phách Nguyệt nói xong, cúi người xuống.
Liễu thị thấy đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-o-ven-duong-khong-duoc-nhat/3418125/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.