Thần Ca đoán quá chuẩn xác.
Ba Thần mở cửa thấy Ôn Uyển Nhu, nháy mắt hoảng sợ đóng luôn cửa.
Ôn Uyển Nhu vô duyên vô cớ hít phải một đống bụi, “…”
Thần Ca bất đắc dĩ gõ cửa hô, “Ba mở cửa ra đi, là con Thần Ca đây!”
Ba Thần cẩn thận mở hé cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Uyển Nhu, hỏi, “Thần Ca sao con lại về? Người đứng cạnh con là ai thế?”
“Ba cứ mở cửa ra đã, mẹ con đâu? Đã dậy chưa?” Thần Ca hỏi.
“Chắc là dậy rồi, con đợi một lát, ba đi gọi bà ấy.” Ba Thần mở cửa, vẫn không yên tâm hỏi, “Người này không phải muốn đến đòi nợ chứ? Ba đã trả hết số nợ trước kia rồi mà…”
“Yên tâm yên tâm, không phải đến đòi nợ đâu.” Thần Ca thực sự là chịu ba mình, kéo Ôn Uyển Nhu vào nhà thay giày.
Mẹ Thần mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng, nhập nhèm nhìn Thần Ca đột nhiên trở về, còn dẫn theo một người đàn ông, hỏi, “Sao con về giờ này? Đã ăn sáng chưa?”
“Chưa ạ, mẹ đừng vội, ba cũng qua đây ngồi đi.” Thần Ca nói.
Ba mẹ Thần nhìn nhau, ba Thần cười tự giễu, “Ba nghe cũng không ích gì, có chuyện gì con cứ nói với mẹ là được, ba đi mua bữa sáng cho mọi người.”
Mẹ Thần kéo tay áo ba Thần, “Ông đừng đi vội, con nó vất vả lắm mới về một lần, đã bao lâu ông chưa gặp nó rồi?”
“Ba mẹ,” Thần Ca hít sâu một hơi, “Con có một việc cần nói cho ba mẹ, nhưng ba mẹ phải cam đoan với con, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211731/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.