Lúc đầu bọn họ tính sau bữa tối sẽ đi dạo một vòng quanh phố cổ, kết quả ăn xong lại ngồi ở bậc tam cấp bên bờ sông, gió thổi hiu hiu, hai người ngồi nhìn người tới người lui nơi ngã tư đường, vô thức nói chuyện đến khi trời đầy sao.
Tới khi con đường nhỏ đã chật ních người, Ôn Uyển Nhu mới dắt Thần Ca vòng qua đường lớn đi vào lối sau của quán.
Quán nhỏ dựng bằng gỗ, không biết cấu tạo bên trong thế nào, rõ ràng dưới lầu đang ồn ào ầm ĩ, cách cánh cửa lại yên tĩnh không một tiếng động.
Thần Ca tìm mãi không thấy chốt cửa, tay mò mẫm trên tường, đầu ngón tay vô tình chạm đến da thịt ấm áp của Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu chống hai tay lên tường, trán kề sát trán Thần Ca, hơi thở phả lên mặt cậu.
Thần Ca ngửa đầu, rõ ràng trước mắt tối đen, nhưng cậu vẫn mơ hồ mường tượng được hình dáng Ôn Uyển Nhu, hắn giống như con quái vật đói khát đang ẩn núp nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần một động tác là có thể nuốt Thần Ca vào bụng.
Tim Thần Ca bộp một tiếng, cậu không biết mình đã làm gì khiến Ôn Uyển Nhu trở nên khác thường như vậy, nhưng thực hiển nhiên, hắn khiến Thần Ca cảm thấy nguy hiểm.
“Anh…” Thần Ca nghiêng mặt đi, “Gần em vậy làm chi?”
“A…” Ôn Uyển Nhu cười khẽ, ***g ngực dán sát của hai người truyền đến rung động, giọng nói hắn trầm thấp, mang theo si mê không thể lý giải, “Vừa rồi anh đã muốn làm vậy, em có biết không, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211721/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.