Ôn Uyển Nhu đương nhiên không thể trần như nhộng lắc lư trong phòng rồi, phòng ở chính giữa khu phố náo nhiệt, lại còn có một cái cửa sổ sát đất to bự chảng kia kìa. Thần Ca dùng một ngón tay xách quần lót của hắn vào phòng tắm, hỏi, “Có giặt quần áo không? Anh giặt xong lấy máy sấy một lúc là khô.”
Ôn Uyển Nhu hệt như u hồn theo đuôi Thần Ca, “Vừa nãy anh tìm rồi, chỉ có mỗi một chai dầu gội và một chai sữa tắm thôi.”
Thần Ca mở ngăn tủ, nhận ra quả thật như Ôn Uyển Nhu nói, bên trong chỉ có vài đồ dùng thiết yếu.
“Vậy làm sao giờ?” Thần Ca bất đắc dĩ, chẳng lẽ cậu phải để Ôn Uyển Nhu không mảnh vải che thân theo cậu ra ngoài tản bộ? Ngẫm đến hình ảnh kia, Thần Ca vội ho một tiếng, cảm thấy để Ôn Uyển Nhu ra ngoài như thế cũng không ghê gớm lắm đâu.
“Cởi truồng.” Ôn Uyển Nhu nghĩ giống hệt Thần Ca, nhấc quần áo dưới đất lên, mày nhăn lại, “…Ướt hết rồi.”
Không biết quần áo từ khi nào đã ướt đẫm, nước chảy xuống tong tỏng. Thần Ca đặt quần áo và quần lót lên bàn, định lát ra ngoài với hắn, bảo, “Gọi điện cho bọn họ đi, hỏi khi nào thì mang quần áo đến, cũng lâu phết rồi đúng không? Chúng ta đi ngay trước bọn họ mà, sao giờ họ còn chưa tới?”
Ôn Uyển Nhu đáp, “Anh không lưu số của bọn họ.”
“Hả?” Thần Ca hỏi, “Vậy sao lúc ở sân bay anh biết bọn họ tới đón mình?”
“Trên xe có…” Ôn Uyển Nhu phát hiện nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211719/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.