Bệnh án của Thần Ca ngay tối đó đã được gửi vào hòm thư của Ôn Uyển Nhu.
Cơ mà lúc ấy người này còn đang bận ôn tồn với Thần Ca trên giường, ngày hôm sau hai người xách hành lý hấp tấp chạy ra sân bay, máy tính cũng chưa chạm vào, nói gì đến bệnh án lẫn trong một đống mail.
Người đến đón hai người chính là A Tả và A Hữu, Thần Ca chưa gặp A Hữu bao giờ, mới đầu còn tưởng hắn là bạn hay người thân của Ôn Uyển Nhu, cười gật đầu với họ, tự mình xách hành lý để vào cốp xe. Ôn Uyển Nhu từ lầu xuống vừa thấy liền đen mặt, bước nhanh đến đỡ vali của cậu bỏ vào cốp.
A Tả theo sau Ôn Uyển Nhu vừa thấy Ôn Uyển Nhu thế kia liền chân chó như hận không thể làm đệm người cho Thần Ca giẫm lên, lại thấy A Hữu đứng trước xe chơi điện thoại, hung hăng đá cửa xe, khiến cho xe kêu ‘Tích tích…” không ngừng. A Hữu hoảng sợ, thấy là A Tả làm, tức giận hỏi, “Anh đá xe làm gì? Nó chọc giận anh à?”
A Tả cướp điện thoại trong tay A Hữu, chỉ chỉ phía sau, A Hữu quay đầu lại thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Ôn Uyển Nhu, mờ mịt không biết mình đã làm sai chuyện gì, hỏi, “Mọi người xuống hết rồi à? Vậy tôi lái xe, còn bỏ quên cái gì không?”
Ôn Uyển Nhu lạnh lùng nói, “Bị cậu nói như vậy, tôi thực sự muốn bỏ lại một thứ.”
A Hữu cười gượng, không dám tiếp lời, A Tả đoán được Ôn Uyển Nhu muốn nói gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211716/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.