Ôn Uyển Nhu ôm Thần Ca từ phía sau, hai người lẳng lặng xem phim tài liệu trên màn chiếu.
Thần Ca bỗng nhớ tới một chuyện, bật cười khúc khích.
Ôn Uyển Nhu dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, thấp giọng hỏi, “Em cười gì vậy?”
Thần Ca chậm rãi nói, “Tôi nhớ hồi bé có một thời gian tôi còn muốn làm nhà động vật học, các bạn khác tan học thì chơi ở sân thể dục, tôi lại chạy đến khu rừng nhỏ sau trường bắt sâu, không có bình thuỷ tinh tôi bèn lấy tạm cốc thuỷ tinh, hồi đó tôi tan học về, mẹ tôi chẳng bao giờ dám chạm vào cặp sách của tôi cả.”
Ôn Uyển Nhu nghe đến sâu liền thấy cả người ngứa ngáy, trước kia hắn bị coi là con gái mà nuôi, chỉ học chơi đàn piano violon gì đó, có lẽ vốn dĩ hắn không sợ sâu, nhưng do bị người giúp việc nói quá, khiến cho tiềm thức hắn luôn có chút sợ mấy loài động vật có lông này.
“À..” Hắn tự thấy đề tài này mình theo không nổi, liền đổi chủ đề, “Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”
“Mới được mấy tuổi thôi…” Thần Ca nghĩ nghĩ, hình như còn chưa đến mười tuổi, vẫn đang học tiểu học, sau có lần nửa đêm ba cậu về nhà kiểm tra bài tập của cậu, vừa mở cặp sách đã thấy một cái cốc thuỷ tinh toàn sâu là sâu, tức quá đập bể luôn cái cốc, còn dần cậu một trận, đánh đến sáng hôm sau cậu không đi học nổi, từ đó về sau cậu không dám đi bắt sâu nữa, ước mơ làm nhà động vật học cũng gác lại, lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211713/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.